Không bao lâu, xe dừng cửa biệt thự Hải Tân: "Em về trước đi, anh còn có hẹn với người khác nói chút chuyện."
“Lúc trước anh nói hôm nay không có xã giao gì cả mà" Nhạc Hạ Thu nửa đùa giỡn nói.
"Trước quên" Hoắc Anh Tuấn đốt điếu thuốc, mặt mũi lộ ra mấy phần không bình tĩnh: "Buổi tối em đừng chờ anh, đi ngủ sớm một chút."
Nhạc Hạ Thu khẽ cắn răng, nhắm mắt đi xuống, cô ta còn muốn nói mấy câu nhưng xe hơi đã nhả khói đi mất.
| Cô ta tức giận dậm chân, không biết làm sao cô ta luôn có cảm giác chắc chắn rằng Hoắc Anh Tuấn đi tìm Khương Tuyết Nhu.
Nửa giờ sau, xe thể thao dừng ở Nhà hàng Sinh Hào.
Lúc trước nghe Hạ Trì nói đi ăn hàu sống, toàn bộ Kinh Đô, Hạ Văn Trì thích nhất là tới đây, bọn họ chắc chắn là đang ở đây
Anh đẩy cửa ra, sau khi đi vào, tiếng hát bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên: "Em tình nguyện lưu tất cả đau khổ trong tim này, Cũng không muốn quên ánh mắt của anh, Cho em dũng khí để tin tưởng lại, Oh, vượt qua lời nói dối đi tới ôm anh,
#
#
Anh ngẩng đầu nhìn về phía giữa quầy rượu, một phụ nữ trẻ với mái tóc như rong biển đang ngồi trên chiếc ghế cao cúi đầu vào micro hát.
Người phụ nữ mặc một chiếc quần jean màu xanh, một chân đặt trên chân ghế cao, chân kia lười biếng đặt trên mặt đất, trên chân mang một đôi giày vải đen trắng đơn giản, lộ ra một đôi mắt cả chân trắng tinh xảo.
Tất cả ánh đèn pha trong quán đều đổ dồn vào mặt cô, dưới ánh sáng mờ ảo, cô như đóa hoa hồng nở trong đêm đen đầy sức hút chết người đối với đàn ông.
Nhất là khi cô ngẫu nhiên cầm cây đàn trên tay, sức hút càng mạnh mẽ đến cực điểm.
Đàn ông bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn.
Phụ nữ bị vẻ đẹp trên người cô mà hét