Đường Hiểu cười nói: "Em quên rồi, anh ở Thanh Đồng mở công ty đã hợp tác với anh ta mấy năm rồi.
Lần này đến Kinh Đô, anh ta nghe nói em và anh gặp nhau nên muốn tới.
"Tuyết Nhu, cô cũng quá đáng nha, ban đầu tôi thật sự cho là cô đã mất, không có thấy cô liên lạc, lòng tôi liền tan nát.
Cô muốn chết giả cũng được, tìm tôi hỗ trợ, khẳng định còn làm tốt hơn Hoắc Phong Lang"
Hạ Văn Trì mặt đầy buồn bực nói.
"Sao anh lại biết là Hoắc Phong Lang? Hoắc Anh Tuấn đã tra ra sao?" Khương Tuyết Nhu nhíu mày hỏi.
"Ừ, lần trước nghe bọn họ ở trong hội nói, nhưng tôi không lên tiếng, từ khi cô đi, tôi không có qua lại với bọn họ" Hạ Văn Trì lắc đầu một cái, cảm khái nói: "Lão Hoắc cùng Tống Dung Đức bị Nhạc Hạ Thu mê hoặc, Qúy Tử Uyên và Thang Nhược Lan cũng không chia tay.
Cái quái quỷ gì thế? Thang Nhược Lan có cái gì tốt, năm đó cô ta vẫn chỉ là một ca sĩ bình thường, bây giờ lại trở thành ảnh hậu.
Chết tiệt, đúng là mắt mù.
"Đúng vậy" Khương Tuyết Nhu không khỏi nhớ lại Nhạc Tiếu Nhi.
Cô gái đó có phần lạnh lùng nhưng lại trong trẻo, tốt bụng.
Rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với Thang Nhược Lan trong ngoài bất nhất đó về mọi mặt.
Đáng tiếc, Quý Tử Uyên ánh mắt cũng không tốt chút nào.
"Cho nên, tôi bây giờ tới Kinh Đô cũng không muốn cùng bọn họ tụ tập" Hạ Văn Trì nhún vai: “Mỗi lần tụ tập đều mang theo Nhạc Hạ Thu và Thang Nhược Lan, nhìn hai người bọn họ diễn xuất tôi cũng muốn nôn mửa"
Khương Tuyết Nhu cười, "Anh Hạ, tôi thật rất bội phục anh, năng lực tự kiềm chế rất tốt đó, ở cùng với một nhóm anh em toàn đàn ông cặn bã còn có thể giữ mắt sáng ngời"
"Nói nhảm, đôi mắt này của tôi còn tinh hơn cả cú vọ" Hạ Văn Trì cười ha ha một tiếng: "Đừng cứ đứng mãi, ngồi đi, súp nấm ở đây rất đặc biệt.
Nó có nấm, gà Tùng Dương và bò.
Khi nấu lên thì đặc biệt thơm"
Không bao lâu, phục vụ viên bưng súp đi lên, Khương Tuyết Nhu nếm một chút, không khỏi không thừa nhận nơi này mùi vị quả thật thơm