"Đúng vậy, người lớn trong nhà quả thật dạy không tốt." Khương Tuyết Nhu trơ tráo không cười, nói: "Nhất là bố cô bé, ở bên ngoài có đàn bà, thường xuyên không có nhà"
"Vậy bố cô bé đúng là không có tinh thần trách nhiệm" Hoắc Anh Tuấn không hiểu sao lại cảm thấy cô bé kia rất đáng thương.
"Đúng vậy, giống như anh đó" Khương Tuyết Nhu nói, "Ở nước ngoài, khi thấy đứa trẻ nhà hàng xóm liền không nhịn được nghĩ tới hai đứa con của chúng ta."
Hoắc Anh Tuấn ngực nghẹn lại cười lạnh nói: "Nói hồi lâu, cuối cùng em cũng chỉ muốn nhắc lại năm xưa chúng ta làm sao cưới nhau thôi sao, nếu không phải em mặt dày mày dạn, muốn gả cho tôi, tìm mọi cách bò lên giường tôi thì tôi sẽ cho e cơ hội mang thai sao?"
Khương Tuyết Nhu bình thản nhìn anh: "Vậy anh nói xem tôi làm sao leo được lên giường anh?"
"Em còn có mặt mũi nói, không phải là khi ở Thanh Đồng, em bỏ đồ vào rượu của tôi em mới được như ý sao" Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng tức giận chỉ trích.
Khương Tuyết Nhu bừng tỉnh, Nhạc Hạ Thu càng ngày thuật thôi miên cũng thật là lợi hại, | ngay cả trí nhớ cũng hoàn toàn thay đổi cả khiến cho người trong cuộc cũng không cách nào
phát hiện được.
"Làm sao, em sẽ không cho rằng mới ba năm, tôi sẽ quên sao" Hoắc Anh Tuấn cất giọng miệt thị.
"Oa oa, trí nhớ anh thật tốt, trễ lắm rồi, tôi phải đi về, anh muốn tới chỗ tôi sao, nói không chừng tôi lại sẽ cho anh uống chút rượu nha" Khương Tuyết Nhu xua tay một cái cầm túi nilon: "Đúng lúc bên trong có rượu vang, anh muốn uống một ly không"
"Tôi ngại bẩn" Hoắc Anh Tuấn hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Khương Tuyết Nhu im lặng lắc đầu một cái, mỗi ngày đều đi đến nơi ở của cô, Nhạc Hạ Thu chắc nóng ruột đến mức vội muốn chết đi.
Dù sao nói chuyện cũng tốt, nếu không kế hoạch làm sao thực hiện được.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn lên xe, cũng không vội lái đi.
Mà là nhớ lại tiếng cô bé trong điện thoại,