“Chủ tịch Diệp, tôi không biết ngài đang nói gì” Khang Hạo Đức giả bộ bình tĩnh, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi đi theo ngài đã mười năm, vẫn luôn rất trung thành đối với ngài”
“Đúng vậy, mười năm rồi” Khương Tuyết Nhu gật đầu.
“Mười năm này mặc dù tiền lương của một thư ký cũng chỉ có hơn sáu mươi triệu một tháng, nhưng vào cuối năm bố tôi lại thưởng cho anh đến ba tỷcòn cho anh nhà, cho anh xe, đưa hai đứa con trai con gái của anh vào những trường học tốt nhất, kết quả anh lại báo đáp ông ấy như thế này đây, Khang Hạo Đức, anh có thể phủ nhận, nhưng mà thời điểm mà anh hạ độc, toàn bộ quá trình đều đã bị ghi lại, chắc là anh còn chưa biết, mỗi một ngõ ngách trong nhà đều đã được lắp đặt camera giám sát rồi.”
Khương Tuyết Nhu nói rồi lấy ra một cái camera giám sát ra từ trong tủ phòng khách.
Sắc mặt đau thương của Khang Hạo Đức lập tức tái đi.
“Tôi cho anh thêm một cơ hội, là ai đã sai khiến anh?” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu trở nên lạnh lẽo.
“Không có...!Không ai sai khiến tôi cả, là do chính tôi muốn làm” Khang Hạo Đức thì thào lắc đầu: “Do tôi hận chủ tịch Diệp, tôi...!Tôi hận ông ấy hàng năm trả tiền lương cho tôi quá ít.”
“Cậu chỉ là một thư ký, tối cho cậu nhiều như vậy mà cậu vẫn còn chê ít sao?" Diệp Gia Thanh bị anh ta làm cho tức đến nổi che miệng họ ra một ngụm.
“Bố, bố đừng nổi giận, bố phải hiểu, có ít người càng cho ăn thì càng đói, lòng tham không đáy cũng là chuyện rất bình thường.”
Khương Tuyết Nhu quay đầu nói với Lục Thiên Bảo: “Đưa anh ta đi đi, giao cho cậu hết đấy”
“Các người...!Các người muốn làm gì?” Khang Hạo Đức nhìn thấy Lục Thiên Bảo càng ngày càng tiến tới gần mình, khắp người đều cảm thấy không ổn.
Nhưng Lục Thiên Bảo căn bản không quan tâm đến anh ta, trực tiếp kéo anh ta vào một gian phòng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu thảm thiết từ bên trong vọng ra.
Diệp Gia Thanh nghe thấy cũng nổi cả da gà: “Tuyết Nhu, con đây là.."
“Bố, có vài người không dạy dỗ một chút thì người đó sẽ luôn