Hoắc Anh Tuấn nhìn bóng lưng cô, tâm trạng phức tạp.
Hạ Thu lừa gạt anh?
Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, nhất định là người phụ nữ này âm mưu quỷ kế.
Tối hôm qua anh đổ nhiều mồ hôi, trong người không thấy thoải mái, đi vào phòng tắm dù muốn tắm nhưng không có khăn, suy nghĩ một chút, anh cầm lấy khăn tắm của Khương Tuyết Nhu.
Anh luôn luôn có sạch sẽ, thậm chí dùng chung khăn rửa mặt với Nhạc Hạ Thu cũng không chịu nổi, nhưng dùng đồ của Khương Tuyết Nhu lại rất bình thường, khăn tắm của cô còn rất thơm, giống như hương trên người cô vậy.
Tắm xong đi ra, Khương Tuyết Nhu ngồi ở trong phòng ăn mì, trong bát mì còn có một quả trứng trần màu vàng, nhìn một cái cũng thấy ngon.
Mệt mỏi một đêm Hoắc Anh Tuấn cảm thấy nhất thời đói bụng: "Tôi ăn được chứ?" Anh trực tiếp ngồi vào cái ghế bên cạnh cô dáng vẻ chờ đợi người mang bữa sáng lên cho.
Khương Tuyết Nhu lười biếng ngước mắt nhìn anh một cái: "Của anh à? Đây là nhà tôi"
"Anh cứ ngồi đó mà chờ, chờ xem có chờ nổi người giúp việc mang tới không"
Vẻ mong đợi trên khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn biến mất, thay vào đó anh nổi nóng: "Khương Tuyết Nhu, tôi bây giờ đang ở đây, tôi đói, cô phải lập tức nấu mì cho tôi"
"Tại sao tôi phải nấu mì cho anh? Tôi nấu mì anh sẽ cảm kích sao? Tối hôm qua tôi cứu anh mà cũng không thấy anh cảm kích".
Khương Tuyết Nhu tức giận không nhịn được liền bộc phát: "Anh mấy lần tới đây ăn đồ ăn của tôi, không trả tôi đồng lẻ nào cũng được đi, nhưng cứ dăm ba ngày anh lại gây chuyện, anh cút đi!"
"Cô dám bảo tôi cút?" Tâm trạng u ám của Hoắc Anh Tuấn lập tức bộc phát.
“Nếu không phải, chẳng lẽ tôi còn giữ anh lại à, vấn đề là anh cũng sẽ không đi."
Ý là anh sẽ không đi, nhưng anh sẽ cút sao?
Hoắc Anh Tuấn tức giận đến mức mặt đen lại, trước kia sao anh không phát hiện cô miệng mồm lanh lợi như