Trong một khoảnh khắc đó, máu nóng của Nhạc Hạ Thu liền dâng trào, thiếu chút nữa liền phun ra một ngụm máu, ngay cả đôi mắt cũng đỏ lên vì ghen tức.
"Cô đúng là không biết xấu hổ, anh ấy là người đàn ông của tôi!” Nhạc Hạ Thu lại mất khống chế một lần nữa mà chộp tới người cô, muốn hủy hoại luôn khuôn mặt này của cô.
Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng linh hoạt né tránh, cô che cái mũi lại: “Thật là ngại ghế, anh ta là chồng của tôi cơ mà, cô đừng có đụng vào tôi, thổi quá đi mất”
Nói xong cô mang theo bộ mặt ghét bỏ đi vào thang máy, chỉ để lại một mình Nhạc Hạ Thu đứng đó gào thét.
Nhưng Nhạc Hạ Thu chưa mất khống chế được bao lâu thì Hoắc Anh Tuấn đã gọi điện tới.
“Hạ Thu, em đến tìm Khương Tuyết Nhu sao?”
Sau khi Nhạc Hạ Thu ngẩn ngơ một hồi, cô ta liền nhanh chóng phản ứng lại rồi khóc lên: “Anh Tuấn, thật xin lỗi, em đã nhờ người ta tra xét địa chỉ của Khương Tuyết Nhu rồi tìm đến cô ta, sáng nay em nhìn thấy anh đi ra từ trong khu nhà của cô ta, anh gạt em, em chịu không được nữa, em sắp điên mất rồi”.
Tiếng khóc của người phụ nữ liên tiếp truyền đến làm cho huyệt thái dương của Hoắc Anh Tuấn nhảy lên thật mạnh.
Nói thật thì lúc vừa mới nhận được đoạn ghi âm mà Khương Tuyết Nhu gửi tới, anh đã rất khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ tới một người bình thường luôn dịu dàng hiểu lòng người như Nhạc Hạ Thu sẽ phát ra những tiếng nhục mạ khó nghe kia.
Anh nghĩ tới trước kia, mỗi lần cô ấy và Khương Tuyết Nhu chạm mặt thì cô ấy cũng mắng chửi người y như vậy hay không.
Nhưng khi anh biết được lời nói dối buổi sáng kỳ thật đã bị Nhạc Hạ Thu phát hiện, anh lại có cảm giác xấu hổ vô cùng.
“Tại sao em lại không trực tiếp nói luôn với anh?” Anh khó khăn nói.
“Em không dám, em sợ em sẽ mất đi anh...” Nhạc Hạ Thu đau khổ nói: “Anh Tuấn, bây giờ người em vừa bẩn.
vừa hồi, Khương Tuyết Nhu ném toàn bộ rác rưới lên trên người em, cô ta còn đạp em, nói muốn cướp anh