“Anh cứ luôn miệng nói là tôi đã làm tổn thương Nhạc Hạ Thu, nhưng rõ ràng là chính anh mới là người không quản được mình, Hoắc Anh Tuấn, trước kia tại sao tôi lại yêu loại đoàn ông như anh được nhỉ, lúc nào cũng muốn đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên đầu người khác, anh không cảm thấy mất một chút nào sao”
Nhất là khi Khương Tuyết Nhu rời đi mà không thèm quay đầu lại, mọi người quả thực xém chút nữa là quỳ xuống bài phục.
Hơn mười phút sau, Hoắc Anh Tuấn từng chút từng chút một từ trong thang máy đi ra, mọi người đứng chờ đợi anh ta đã lâu, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ánh mắt kinh hãi nói: “Cậu cả, cậu thế này.”
“Mau đem xe tới đây, đưa tôi tới bệnh viện, tôi muốn làm kiểm tra nam khoa” Hoắc Anh Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.
Nếu như đời này của anh thật sự bị phế đi...!Vậy anh sẽ để cô phải theo anh cả đời.
Ngôn Minh Hạo hoàn toàn cạn lời.
Anh không phải là đi tìm Khương Tuyết Nhu tính sổ sao, sao lại kéo cả chính mình vào thế này.
Năm giờ rưỡi.
Khương Tuyết Nhu dừng lại ở cửa một tòa nhà lớn, mở cửa chiếc xe phong cách thể thao ra.