Dưới đáy mắt của Trình Nhã Thanh hiện lên một vòng ảo não, hai người đàn ông của nhóm Thanh Long cũng bất động thanh sắc mà thả Khương Tuyết Nhu ra.
Khương Tuyết Nhu định đứng lên nhưng mà hai chân đã bị đè một lúc lâu cho nên vừa đau lại vừa chập choạng đôi chân mềm nhũn lại ngã xuống một lần nữa.
Hai chân của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích, thiếu chút nữa là chạy đến ôm cô, nhưng mà chỉ một lát sau thì anh lại lạnh lùng ném tờ giấy ly hôn qua: “Ký tên! Đừng nói là tôi lãnh khốc vô tình với cô, tôi cho cô sáu trăm tỷ để ly hôn”.
“Sáu trăm tỷ, xem như mỗi đêm là ba trăm tỷ sao?” Khương Tuyết Nhu đùa cợt cười cười.
Trong lòng của Hoắc Anh Tuấn nghe thấy vậy thì càng phiền muộn, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn về sau cô sẽ không dây dưa với chúng tôi nữa.
Ký tên nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian.
đâu”.
“Được rồi”
Khương Tuyết Nhu cầm lấy bút sau đó ký tên của mình lên trên tờ giấy ly hôn.
Khi Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy tay của cô thì hoảng hốt một thoáng, rõ ràng khi anh biết được chuyện cô chưa chết thì vẫn luôn lẩm bẩm một mình muốn ly hôn cùng cô, nhưng khi thời khắc này đến, anh lại không có cảm giác giải thoát mà khắp người đều là sự buồn bực.
Giống như là lại tiếp tục mất đi một thứ bị thất lạc một lần nữa.
“Của anh" Cô đưa đến, ánh mắt của cô đã khôi phục sự bình tĩnh.
“Giấy chứng nhận ly hôn vào chiều hôm nay tôi sẽ gửi đến cho cô” Hoắc Anh Tuấn cầm lấy giấy ly hôn sau đó quay người rời đi.
Trình Nhã Thanh đắc ý mà liếc nhìn cô, sau đó đi theo mấy người kia.
Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Khương Tuyết Nhu dựa lưng vào cánh cửa, cầm lấy chiếc bút ở trong tay nở nụ cười.
Cuối cùng thì đã ly hôn.
Như vậy cũng tốt, dù sao thì lần này cô trở về cũng là muốn báo thù, vốn dĩ không muốn một hồi truy đuổi với Hoắc Anh Tuấn.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn đi xuống dưới lầu thì đưa cho Ngôn Minh Hạo: “Đi giải quyết