Quý Tử Uyên nhướng mi mắt nhắc nhở: “Tuy là tôi cũng có nhiều bạn gái, người ta cũng coi tôi là người phong lưu nhưng mà tôi cũng phải kết thúc mối quan hệ này mới bắt đầu mối quan hệ khác”.
“Cậu cho tôi chút ý kiến đi” Hoắc Anh Tuấn vốn là người rất quả quyết, rất ít khi xảy ra tình trạng mâu thuẫn như vậy.
Quý Tử Uyên nhàn nhặt nhắc nhở: “Cậu cũng đừng làm khó tôi, dù sao thì tôi cũng chiếu cố em gái nhỏ Nhạc Hạ Thu, cho nên đương nhiên là tôi hy vọng cô ấy có thể có được hạnh phúc, nhưng mà tôi cũng phải nói thật, nếu như cậu vẫn không đụng vào cô ấy thì cậu cũng không thể để cho hai người họ cùng ở với cậu được, nhưng mà Nhạc Hạ Thu cũng ở cùng cậu lâu đến như vậy, bị cậu làm chậm trễ đến đây giờ cũng không kịp làm cái gì nữa”
Hoắc Anh Tuấn nhăn mày lại, cuối cùng bưng ly rượu lên chạm vào ly của Quý Tử Uyên.
Quý Tử Uyên cả đêm cùng anh uống rượu.
Hôm sau Hoắc Anh Tuấn ngủ đến trưa, cả người đều cảm thấy choáng váng, đầu vô cùng nhức mỏi.
Sau đó để cho Ngôn Minh Hạo đưa quần áo đến, anh tắm rửa rồi đi đến công ty.
Trên đường đi bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài của một bệnh viện, trong lòng của anh lại khẽ động, sau đó bảo Ngôn Minh Hạo dừng xe lại, anh tự mình đi xuống mua một ít thuốc.
Sau khi đến công ty, anh phát hiện Nhạc Hạ Thu đang ở phòng làm việc chờ mình đã lâu, trên bàn còn có một hộp cơm tinh xảo.
"Anh Tuấn, em chờ anh một tiếng rồi, em còn tưởng là anh không đến nữa" Nhạc Hạ Thu nhìn thấy anh thì lập tức chạy đến đó, đã trải qua một đêm, vậy mà vết sưng đỏ ở trên mặt của cô ta cũng còn rất rõ ràng, nhưng mà đã được tóc dài rũ xuống che đi.
Hoắc Anh Tuấn không biết lúc này cảm xúc của mình là gì, rõ ràng là ngày hôm qua còn muốn đi dạy dỗ lại Khương Tuyết Nhu mà kết quả thì anh lại đi ngủ, đúng là quá cặn bã: “Hạ Thu, em không cần thiết phải làm như thế, bị thương như vậy thì ở nhà nghỉ ngơi tốt là được”
“Nhưng mà một đêm hôm qua anh không có trở về, cho nên em rất nhớ anh” Nhạc Hạ Thu nhìn anh một cái đầy đưa tình, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực của anh.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn vào mặt của cô ta, không khỏi nhớ đến cảm giác khi Khương Tuyết Nhu dựa vào lồng ngực của anh, lúc ấy anh tràn đầy