“Tuyết Nhu, vì bố đang ở bệnh viện nên tạm thời bố sẽ giao một số việc trong tay cho con” Diệp Gia Thanh đột nhiên vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Bố đã nhắc trợ lý Trần sau này có việc gì sẽ báo cáo cho con”.
Khương Tuyết Nhu đột nhiên đau đầu: “Bố, bố đang ép con quản lý tập đoàn Diệp thị à?” “Sao lại là bố ép buộc con chứ?” Diệp Gia Thanh nói, ông nhìn cô chăm chú: “Con là con gái của Diệp Gia Thanh, cô chủ của tập đoàn Diệp thị, từ nay về sau sẽ không còn là con ngoài giá thú trong mắt người khác nữa.
Ở Nguyệt Hàn này cũng không có người đàn ông nào mà con không thể xứng đôi, Nhạc Hạ Thu kia hoàn toàn không thể so sánh với con”.
Khương Tuyết Nhu giật mình.
Một cảm giác ấm áp chảy trong tim cô.
Không cần đoán cũng biết, chắc hẳn là Diệp Gia Thanh đã biết Hoắc Anh Tuấn sắp kết hôn, ông không muốn cô bị so sánh.
Là một cô cả, người thừa kế tương lai của tập đoàn Diệp thị, thân phận danh giá như vậy thì Nhạc Hạ Thu không thể bì nổi.
Cho dù cô ta có nhiều thực lực hơn nữa thì cũng chỉ là một bác sĩ tâm lý, nếu như Tập đoàn Nhạc Thị không có sự hỗ trợ của Hoắc Anh Tuấn thì đã sớm không giữ nổi nữa, còn Nhạc Trạch Đàm thì lại càng là một kẻ không làm ăn được gì.
“Không cần quá để ý làm gì, tương lai con còn tìm được người tốt hơn nhiều, con gái của bố xinh đẹp, giỏi giang, có tiền, khắp cả Nguyệt Hàn này cũng chẳng có ai bì lại được” Diệp Gia Thanh cười cổ vũ.
“Cám ơn bố, con vẫn luôn rất tự tin vào bản thân mình, người để lỡ con là kẻ không có mắt nhìn” “Vậy là tốt rồi.”
Bốn giờ chiều.
Khi Khương Tuyết Nhu đi xuống đại sảnh ở lầu dưới xếp hàng chờ lấy thuốc thì đúng lúc nhìn thấy Trình Nhã Thanh và Nhạc Hạ Thu bước ra từ phía khoa phụ sản.
Nhạc Hạ Thu mặc một chiếc váy trắng, dung mạo như tiên nữ khiến đám đàn ông trong bệnh viện thường xuyên phải quay đầu nhìn lại.
Mà Khương Tuyết Nhu bởi vì cả ngày hôm qua vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Diệp Gia Thanh nên quần áo trên