Nghĩ tới Khương Tuyết Nhu và anh Tạ ở trên xe, có khả năng sẽ làm chuyện gì đó mà trước đây hai người đã làm.
Trong lòng anh lại ngứa ngáy khó chịu không ngừng.
Không thể chịu nổi nữa, anh lấy điện thoại ra gọi đi.
Không tới mười phút sau, có xe cảnh sát tới, gõ vang của xe anh Tạ.
“Có chuyện gì sao?” Tạ Minh Ngạn ấn hạ cửa sổ xuống.
Cảnh sát nhìn đôi nam nữ trẻ bên trong xe, có chút xấu hổ hỏi: “Có người trình báo hai người tiến hành giao dịch bất chính trong xe”.
Một nam một nữ ở trong xe thì có thì tiến hàng giao dịch bất chính gì chứ.
Sắc mặt hai người Tạ Minh Ngạn và Khương Tuyết Nhu đều rất khó coi.
Khương Tuyết Nhu ôm đầu: “Nhìn chúng tôi có vẻ bất chính gì hay sao? “Ngại quá, xin lỗi” Cảnh sát thầm mắng người gọi điện tới báo án có bệnh.
Cảnh sát vừa rời đi, Tạ Minh Ngạn đang chuẩn bị nói vấn đề vừa rồi, đột nhiên một chiếc xe phun nước đi qua, vì cửa sổ không đóng nên Tạ Minh Ngạn ngồi ở một bên trực tiếp bị nước xối thẳng vào người, dáng vẻ vô cùng chật vật khó coi.
Tạ Minh Ngạn tức giận tới nỗi xanh mét mặt.
“Xin lỗi, tôi thấy anh vẫn nên về nhà thay quần áo trước đi.” Khương Tuyết Như cố gắng nén cười, nhắc nhở anh ta.
“Được rồi, có lẽ xe của tôi dừng ở đây làm chướng mắt người nào đó rồi” Tạ Minh Ngạn cười khổ, anh ta cũng là người thông minh, tối nay Khương Tuyết Nhu có nhiều người theo đuổi, nhưng chỉ có anh ta có cơ hội đưa Khương Tuyết Nhu về nhà, chắc hẳn có rất nhiều người ghen tỵ đến đỏ mắt.
“Không, có lẽ là do tối nay tôi đắc tội với người ta, có lẽ lát nữa cũng có người tìm tôi gây phiền phức đấy.” Khương Tuyết Nhu đưa một tờ giấy cho anh ta rồi xuống xe đi vào khu nhà.
Khi vừa chuẩn bị ấn thang máy đi lên lầu, một bàn tay to lớn bỗng nhiên duỗi tới ngăn trở cô ấn phím.
Ngay sau đó, một hơi thở nam tính quen thuộc bao phủ phía sau cô.
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, giọng nói muốn bao nhiêu lạnh nhạt thì có bấy nhiêu lạnh nhạt: “Náo loạn cả đêm rồi, anh vẫn còn không chịu dừng sao?”