Khương Tuyết Nhu bắt taxi trực tiếp trở về nhà họ Khương , lúc này bố Khương đã đi làm.
Cô vội vàng lên lầu cầm sổ hộ khẩu , vừa bước tới phòng khách liền thấy Khương Kiều Nhân đang cầm một đống lớn văn kiện từ trong thư phòng đi ra.
Tóc đen dài , khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ , vẻ ngoài thuần khiết không pha không nhiễm bụi trần.
“Em gái , cuối cùng em đã về rồi , chuyện hôm qua khiến chị rất lo lắng cho em.”
Khương Kiều Nhân tỏ vẻ áy náy: “Nhưng Thanh Minh thật sự không thích em , chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lạnh lùng: “Được rồi , không có người nào ở đây , chị cũng không cần giả bộ nữa. Trước đây tôi đã đánh giá thấp chị.”
“Em đừng như vậy.”
Khương Kiều Nhân cắn môi , nước mắt rơi xuống: “Sau này những thứ em muốn chị đều cho em được không? Chuyện công ty chị cũng không nhúng tay vào , tất cả tư liệu đều giao cho em.”
Nói xong cô ta liền đem tài liệu đặt vào trong tay Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy không thể giải thích được chuyện này , liền vô thức vươn tay đẩy ra , kết quả tất cả toàn bộ tư liệu đều rơi trên mặt đất.
“Hai người đang làm gì đấy?”
Đột nhiên , Lạc Tâm Du từ dưới lầu bước lên , đúng lúc nhìn thấy Khương Kiều Nhân với khuôn mặt đẫm nước mắt và đống tài liệu lộn xộn dưới đất.
“Đây không phải là tài liệu công ty mà bố đã yêu cầu con đọc sao?”
“Mẹ , đừng tức giận với em ấy , là con không tốt.”
Khương Kiều Nhân mặt mày tái mét nhanh chóng giải thích: “Tuyết Nhu nói con đừng quan tâm tới chuyện của công ty , con muốn đưa những văn kiện này cho em ấy , có lẽ em ấy là vì chuyện của Thanh Minh cho nên tâm tình không tốt.”
“Chị đừng nói bậy.”
“Câm miệng.”
Lạc Tâm Du trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu: “Chuyện của công ty từ khi nào đến lượt mày khoa tay múa chân , tài liệu này là tao và bố mày đồng ý đưa cho con bé xem , cuối tuần nó sẽ chính thức đến công ty đảm nhiệm chức vụ quản lý. Mày an phận một chút cho tao.”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt: “Bằng cấp của con so với cô ta cũng cao hơn , kinh nghiệm cũng không thiếu , vào công ty được một năm vẫn chưa được làm quản lý , dựa vào cái gì mà cô ta vừa mới vào liền có thể.”
“Mẹ , con không làm quản lý nữa , con không muốn làm ảnh hưởng tới tâm lý của Tuyết Nhu.” Khương Kiều Nhân nhanh chóng nghẹn ngào nói.
Lạc Tâm Du lại càng đau lòng không thôi: “Mày nghe xem , Kiều Nhân một chút cũng nghĩ đến một chút tình cảm chị em này , còn mày thì sao? Lòng dạ hẹp hòi , tính toán chi li , không đủ tư cách làm quản lý. Chẳng trách Thanh Minh lại chọn Kiều Nhân.”
Những lời nói cay nghiệt của mẹ giống như từng roi từng roi quất lên người Khương Tuyết Nhu.
Rõ ràng đều là con gái của bà ta , sao bà ta lại có thể bất công như vậy?
Khương Kiều Nhân nói bất cứ điều gì cũng hết lòng tin tưởng. Mà cô từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mẹ , cô là người như thế nào chẳng lẽ bà ta không rõ ràng sao.
Từ hôm qua đến giờ không có ai an ủi cô , xem ra mọi chuyện đều coi như là đương nhiên.
Cô cũng là con người mà.
Một cơn tức giận chưa từng có trước đây dâng lên trong lòng , Khương Tuyết Nhu lùi lại phía sau hai nước: “Được rồi , nếu tôi đã không tốt như vậy , tôi đi được chưa?”
Nói xong cô quay vào phòng lấy vali , nhét tất cả quần áo vào bên trong.
Giọng của Khương Kiều Nhân từ ngoài cửa truyền đến: “Mẹ , Tuyết Nhu đang tức giận , chúng ta đến khuyên nhủ em ấy đi.”
“Đừng để ý tới nó , tính cách của nó chính là như vậy , một đứa hư hỏng , hai ngày nữa sẽ trở lại bình thường thôi. Con sắp phải đính hôn , mẹ cùng con đi mua quần áo.”
“…”
Giọng nói nhỏ dần đi.
Từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay , Khương Tuyết Nhu xách vali xuống lầu , lái xe rời đi.
Trong nháy mắt cô có cảm giác dường như chính mình đã mất đi tất cả.
Rõ