Chương 752: Bạn tốt của Hiếu Khê
Hoäc Nhã Lam sững sốt một chút, do dự một hồi liền gật đầu. Hai đứa con trai này tình cảm cũng không tốt, hy vọng Hiểu Khê có thể trở thành cầu nổi giữa bọn họ: “Được rồi.”
Trước cửa vườn trẻ.
Hoäc Anh Tuấn đến nơi vẫn còn hơi sớm, trường vẫn chưa có tan học, cả người anh mặc áo sơ mi màu xanh da trời, phía dưới một quần tây màu trắng dài, trên người không có chút nếp nhăn nào. Chân dài, thân hình cao ráo, kiêu ngạo lập tức khiến cho bảo vệ ở cửa theo bản năng lộ ra vẻ cung kính.
Mặc dù đây là nơi các vị phụ huynh tới để đưa đón con cháu, mà vườn trẻ này phần lớn đều là con em nhà có tiền, nhưng vị phụ huynh người cường đại khí chất giống như vị này thì là rất hiếm thấy.
“Thưa anh, xin hỏi anh là phụ huynh của bé nào?”
“Tôi tới tìm Khương Hiểu Khê” Hoảc Anh Tuấn nhàn nhạt mở miệng, “Cô bé là người của lớp Đào. Lớp Đào đang ở nhà hoạt động”
Bảo vệ cung kính đưa anh đi vào trong, từ bên ngoài đi đến nhà hoạt động rất gần, không tới nửa phút liền đi tới.
Bên ngoài sân chơi lớn như vậy, một đám bạn nhỏ đang vui sướng chơi đùa.
Hoäc Anh Tuấn nhìn một cái liền thấy được Hiểu Khê, thật sự là cô bé quá trắng, hơn nữa ở trong một đám bé gái, chí có cô bé là đáng yêu nhất.
Anh đang muốn đi tới, bỗng nhiên nhìn thấy Hiểu Khê đang từ trên thang nhảy trợt trợt xuống, sau đó bắt lại một bé trai mặc đồng phục vườn trẻ màu trắng bên cạnh.
Hiểu Khê dùng sức dậtt lấy tay thẳng bé trai nũng nịu giậm chân: “Hiểu Lãnh, anh không cùng em đi chơi đi cà kheo hay sao”
“Không muốn, anh không thích” Bóng lưng thẳng bé trai cực kì đẹp trai, nhìn rất phong độ.
“Không, anh phải đi cùng em, phải đi”
“Hiểu Khê” Anh sãi bước đi tới.
Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đồng thời sợ hết hồn.
“Bác” Hiểu Khê vội vàng hướng Hoắc Anh Tuấn nhào qua, chặn lại đường đi của Hoắc Anh Tuấn.
Hiểu Lãnh nhân cơ hội chạy thật nhanh, thân thể nhỏ bé lập tức chui tọt vào trong đường hầm cầu trượt.
Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Đây là bạn mà cháu mới chơi ở vườn trẻ hay sao? Tại sao vừa nhìn thấy bác là liền chạy”
“Cậu ấy còn không biết bác, chẳng lẽ còn ở lại cùng bác chào hỏi sao?” Hiểu Khê nghiêng đầu: “Với lại giọng nói vừa rồi của bác rất uy nghiêm có thể hù được cậu ấy! Bác, hôm nay tại sao bác lại tới đón con vậy”
“Bố con đi công tác, cho nên bác tới mới đón con, đi thôi.”
Hoắc Anh Tuấn đưa tay tới phía cô bé.
“Được, để con nói với thầy giáo một câu, đem cặp sách về.
Hiểu Khê sôi nối hoạt bát kéo Hoắc Anh Tuấn đi vào phòng học lấy cặp sách.
Hoắc Anh Tuấn sau khi ôm Hiểu Khê rời đi, Hiểu Khê mới an tâm thở ra một hơi dài.
“Hiểu Khê, người con trai lúc nãy con kéo chính là Hiểu Lãnh sao?” Hoắc Anh Tuấnđột nhiên hỏi.