Khương Tuyết Nhu ngẩn người, cười nói: "Dì à, dì nhận sai mèo rồi ạ. Mèo nhà chúng cháu ăn nhiều quá nên béo thôi ạ." "Không đâu, vừa nãy tôi có gặp chồng cô rồi. Tôi có hỏi qua thì chính chồng cô thừa nhận con mèo đó mang thai mà." "Chồng cháu?"
Người dì này nói đến chắc không phải là Hoắc Anh Tuấn chứ hả?
Đúng vậy, thỉnh thoảng Hoắc Anh Tuấn cũng ra ngoài dắt mèo đi dạo, nhưng mà Bunny không có mang thai mà. "Dì à, nhất định là dì nhận nhầm người rồi." "Không đâu, mặc dù mắt tôi có chút kém nhưng khuôn mặt đó của chồng cô chỉ có một người trong hàng nghìn người. Cả cái khu nhỏ này không có người thứ hai như thế. Ngôi sao trên TV tôi xem cũng chưa đẹp bằng chồng cô đâu. Hơn nữa mèo nhà tôi chơi với mèo nhà cô từ lâu lắm rồi."
Dì nói xong thì gọi con mèo của cô lại, Bunny thấy vậy lập tức đi ra chào hỏi nhà chồng. Nhìn nó vô cùng vui vẻ giống như gặp được bạn thân lâu năm.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn ngây ngốc. Bunny mang thai rồi?
Từ từ, Bunny vậy mà là giống cái sao? Trời ạ, từ trước đến giờ cô cứ nghĩ Bunny là giống đực.
Từ việc Bunny luôn quấn lấy cô hay là tên của nó đều giống giống đực. "Cô gái à, mắt cô cũng không được tốt lắm đâu. Bụng nó to như vậy rồi, vừa nhìn đã biết là đang mang thai. Chẳng lẽ chồng cô không nói cho cô biết à?" "Cháu..." Trời ạ! "Cảm ơn dì đã nhắc nhở ạ. Đây là lần đầu tiên cháu nuôi mèo."
Khương Tuyết Nhu ngượng ngùng chào tạm biệt đối phương sau đó nhanh chóng gọi taxi đến bệnh viện thú ýmặt.
Sau khi làm siêu âm cho Bunny xong, bác sĩ khẽ đẩy mắt kính nói: "Cô gái, cô quan tâm đến nó thật đấy. Mèo của cô sắp đến ngày sinh đến nơi rồi đấy?"
Trong đầu Khương Tuyết Nhu lúc này loạn thành một đoàn.
Cái gì?
Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ tin Bunny mang thai mà bây giờ lại nghe tin nó sắp sinh rồi? "Dự tính khoảng mười ngày nữa sẽ sinh." Bác sĩ nói: "Mấy ngày này phải đặc biệt chú ý đến nó. Nhưng mà tôi thấy lông mèo của cô khá mềm mại, có lẽ dinh dưỡng và thể chất của nó đều rất tốt. Tự