Chương 789: Cứu tỉnh tới
Ông cụ Tống mặt không đỏ tim không đập mạnh khoát khoát tay: “Vậy cũng không cần, cô chỉ phải bồi thường cho Dung Đức nhà chúng ta là được rồi, nếu cô phá hủy danh tiếng của nó, khiến cho những người phụ nữ khác không dám gả cho nó, thì chỉ cần cô tự mình đền cho nó là được rồi.”
Lâm Minh Kiều: ”…”
Cô rất mơ hồ, ông cụ Tống này là đang nói cái gì, cô làm sao nghe không hiểu.
Khương Tuyết Nhu khóe miệng co giật nói: “Ông cũng không phải là muốn để cho Minh Kiều… Gả cho Tống Dung Đức chứ”
“Chính là ý này” Ông cụ Tống gật đầu một cái: “Chúng tôi cũng quả thực không có biện pháp khác, vốn là mẹ của Dung Đức cũng muốn giới thiệu cho nó một mối hôn sự, kết quả đều bị cô phá hỏng”
Ông nói xong âm thầm nháy mắt với con dâu, Chung Nghệ Vi cũng chỉ có thể mặt dày mở miệng: “Không sai, cô gái kia thật sự là một cô gái tốt a, mắt thấy là thấy được, cô phải giúp nó một đoạn hôn sự này”
“Không được” Lâm Minh Kiều run run, lắc đầu giống như trống lắc: “Nhà tôi quá nghèo, thứ người giống như tôi vậy căn bản không xứng.
với nhà họ Tống các người”
Ông cụ Tống hừ một tiếng: “Chúng tôi đã nghe ngóng, nhà họ Lâm các người ở Thanh Đồng cũng là một nhà phú kiệt. Mặc dù cũng không quá tương xứng, nhưng Dung Đức nhà chúng ta bây giờ danh tiếng cũng không tốt, miễn cưỡng cũng có thể thích hợp”
Lâm Minh Kiều khóc không ra nước mắt: “Tống Dung Đức không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta, dưa ép chín thì không ngọt”
“Chuyện tình cảm là có thể bồi dưỡng” Chung Nghệ Ví khuyên.
“Tôi bẩn, tôi không xứng với Tống Dung Đức. Tôi trước kia đã bị Nhạc Trạch Đàm làm nhục qua, lúc ấy chuyện đều đã lên tin tức, các người đi hỏi thăm một chút, rất nhiều người đều biết” Lâm Minh Kiều trực tiếp thả chiêu ác ý.
“Chúng tôi đã điều tra, cô không có bị làm nhục” Tống Vương Quý thầm kín bổ sung.
Lâm Minh Kiều: “..
Cô không hiểu nổi chuyện tại sao có thể như vậy.
Cô cần răng một cái: “Tóm lại, tôi có chết cũng sẽ không gả. Các người nếu cảm thấy tôi phá hủy danh
“Cô… ” Ông cụ Tống tức giận huyết áp lên cao.
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng cứng ngắc, Khương Tuyết Nhu không nhịn được chen miệng nói: “Ui… Thật ra thì các người không cần phải ở chỗ này tranh cãi, tôi cảm thấy các người thà ở chỗ này bắt Minh Kiều bồi thường, còn không bằng trước tiên đi khuyên nhủ Tống Dung Đức. Tôi khẳng định anh ta cũng có chết cũng sẽ không đồng ý”
“Chúng tôi sẽ khiến cho nó đồng ý” Ông cụ Tống mặt đầy chắc chắn.
Khương Tuyết Nhu cũng hoàn toàn vô ngữ.
*Tuyết Nhu, chúng ta đi thôi, căn bản không cách nào trò chuyện tiếp nữa” Lâm Minh Kiều dắt tay Khương Tuyết Nhu muốn đi.
Trước cửa mấy người lập tức ngăn hai người lại.
Khương Tuyết Nhu mặt liền biến sắc.
Lúc này cô thấy, bóng người cao lớn cao ngất của Hoắc Anh Tuấn từ hành lang bên kia đi tới, anh còn mặc trên người quần áo buổi chiều, áo đen quần đen, chẳng qua là vào giờ phút này, cả người tản ra khí tức lạnh lùng “Các người đây là đang làm gï?”
Rất nhanh, Hoắc Anh Tuấn đi tới cửa, anh âm u thâm thúy quét mắt qua những người vệ sĩ ngăn ở trước cửa.
Bọn vệ sĩ nhận ra thân phận của anh, lập tức câm như hến nhường đường.
Hoắc Anh Tuấn sãi bước đi tới, ánh mắt đầu tiên liền rơi vào trên người Khương Tuyết Nhu.
Thấy cô đang dùng đôi mắt to đen nhánh sáng ngời chăm chú nhìn mình, anh không nhịn được nghĩ tới mới vừa rồi đang ở nhà lúc nghỉ ngơi thấy cô gửi tin nhắn cho mình, thần giác không tự chủ được mỉm cười một cái.