“Tôi biết chứ, tôi chính là vợ của anh nhưng anh có từng coi tôi là vợ của mình không?” vẻ mặt của Khương Tuyết Nhu vô cùng mỉa mai: “Trong mắt anh tôi chỉ là một người phụ nữ không biết xấu hổ, tôi không so được với bất kỳ ai bên cạnh anh cả.”
Kể cả Lục Thanh Minh hay là Khương Kiều Nhân.
Nếu đã như thế cô cần gì phải miễn cưỡng chính mình cơ chứ?
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy rất bực mình với những gì cô nói: “Cô biết thế là tốt.”
“Đúng thế, lúc trước tôi không biết tôi cứ nghĩ là mình có cơ hội rồi thế nên anh cũng đừng lo chuyện của tôi nữa! Hôn nhân giữa chúng ta cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng. Nếu như không phải lú đó tôi khăng khăng muốn vào đó ở thì chúng ta sẽ không có khả năng dây dưa với nhau rồi.”
“Cô còn nhớ mình sống chết cũng muốn bám lấy tôi là được rồi.” Hoắc Anh Tuấn tức giận nên nói mà không nghĩ: “Tôi cũng chẳng muốn lo chuyện của cô đâu, tránh để cô nhiễm phải bệnh gì đó ở bên ngoài rồi về lây cho tôi thôi, tôi ngại bẩn lắm.”
Ồ bẩn à.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy có một cơn tức giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, cả người cô đều run lên.
Ban đầu cô muốn nhẫn nhịn chịu đựng đến khi Bunny sinh xong rồi mới đi.
Dù sao thì Bunny cũng thật lòng thích cô nhưng bây giờ cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Môi cô trắng bệch: “Được thôi, tránh để cho sự dơ bẩn của tôi làm vấy bẩn chỗ của anh Hoắc đây tôi chuyển đi là được chứ gì?”
“Đây lại là trò mới của cô đấy à?”
Hoắc Anh Tuấn mỉm cười giễu cợt, anh không tin cô sẽ chuyển đi, cô đã hao tâm tổn sức muốn bò lên giường của anh thế cơ mà.
Khương Tuyết Nhu không muốn để ý đến Hoắc Anh Tuấn nữa, cô dùng sức thoát khỏi tay anh, sau khi về nhà thì lôi va li ra bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô không có quá nhiều đồ đạc, rất nhanh cô đã thu dọn xong.
Hoắc Anh Tuấn đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, anh bực bội cởi mấy cái cúc áo ra.
Cô có thôi đi không, nói hai ba câu nói làm là làm luôn.
Đến tận bây giờ cô cũng không tự kiểm điểm lại mình xem xem cô đã làm sai cái gì, nếu như không phải cô được người đàn ông