Chương 845: Anh hùng cứu người đẹp.
Chỉ trong chốc lát đã bị bốn tên đàn ông áp xuống giường.
“Đại ca, người này là Lâm Minh Kiều” Một người đàn ông trong số đó móc ra một tấm ảnh rồi chỉ vào Lâm Minh kiều nói.
“Đúng, đưa cô ta đi:’ Người đàn ông mang dây xích vàng phất tay nói, sau đó nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu: “Bọn mày đi trước.
đi, tao ở lại đây chơi một lá “Đại ca, em cũng muốn chơi” Đàn em bên cạnh liếm láp rồi nhìn chảm chằm vào Lâm Minh Kiều nói: “Dù sao bên kia cũng không nói là không được đụng vào.”
“Được thôi.”
“Khốn nạn” Nhìn thấy mấy tên đàn ông nhào về phía trước kéo quần áo của hai người, Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều tức điên lên.
Đúng lúc này, cửa chính bị một người đá tung ra.
Hoäc Anh Tuấn xông vào, lúc anh thấy quần áo của Khương Tuyết Nhu bị kéo một nửa, đôi mắt lập tức biến thành màu đỏ thãm: “Các người dám đụng vào cô ấy,”
“Anh… anh là ai?” Bốn tên lưu manh đều bị khí thế trên người anh làm cho giật mình.
“Là người đêm nay sẽ giết chết mấy người. Hai đến ba lần Hoắc.
Anh Tuấn trực tiếp quật ngã họ, đến chân cũng trực tiếp bẻ gãy nốt.
Đánh xong, anh nhanh chóng ở áo ra trùm lên người Khương Tuyết Nhụ, lúc anh thấy trên da thịt Khương Tuyết Nhu lưu lại những vết đỏ, anh tức giận quay đầu lại bẻ gãy luôn cả tay mấy người đó.
“Đại ca, buông tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là bị người ta thuê đến.’ Người đàn ông mang dây xích vàng van xin nói: ‘Hơn nữa địa vị của đối phương cũng không nhỏ, tôi khuyên anh đừng nên đắc tội.
Hoäc Anh Tuấn lạnh lùng hỏi “Tổng giám đốc của tập đoàn SE Hàn Tín.”
“Thì ra là tên khốn nạn Hàn Tín kia.” Lâm Minh Kiều tức giận chửi ầm lên.
“Đúng
“Bạn?” Hoäc Anh Tuấn nở nụ cười, tròn nụ cười ẩn giấu một sự lạnh lẽo đến vô tận: ‘Anh có biết tôi là ai không?”
“Ai?
“Hoäắc Anh Tuấn”
Hoäc Anh Tuấn nhíu mắt, dứt khoát bẻ gấy tay của họ.
Trong căn phòng nhỏ hẹp vang dội tiếng kêu la thảm thiết, ánh mắt mấy người này nhìn Hoắc Anh Tuấn như đang nhìn ma quỷ vậy, ai cũng chưa từng nghĩ là sế chọc phải thần của kim tự tháp Nguyệt Hàn.
Hoắc Anh Tuấn dạy dỗ xong, trực tiếp ôm ngang người Khương Tuyết Nhu lên rồi đi ra ngoài.
“Đợi chút, Lâm Minh Kiều…” Khương Tuyết Nhu dùng hết một hơi mới có thể nắm được cổ áo của anh, giọng nói yếu ớt: “Không thể để cậu ấy ở chỗ này một mình.”
Lâm Minh Kiều đáng thương ngẩng đầu lên, cười khổ: “Không sao, tớ đợi chút rồi gọi 115 đến đón tớ vào bệnh viện.”
Hoäc Anh Tuấn nhíu mày lạnh lùng nói: “Nghe chưa, cô ta không cần anh đưa đi”
Không sai, chính là xách lên, giống như xách một cái túi nhựa vậy.
Lâm Minh Kiều khóc không ra nước mắt: “Chắc chẳn mình phải nhanh chóng tìm bạn trai, hành hạ người khác quá đáng rồi.”