Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 850


trước sau

Chương 850: Đánh yêu

Hoäc Anh Tuấn đau đớn liên tục hít khí, ánh mắt và giọng điệu đều u ám: “Em khen người đàn ông khác”

Khương Tuyết Nhu im lặng: “Chẳng lẽ em nói sai à. Trước đây cảm thấy Tống Dung Đức ngoại trừ được cái mã ngoài thì không có gì khác.

Nhưng thật ra người ta cũng có ưu điểm”

“Cậu ta mắng em..” Hoắc Anh Tuấn cắn răng nhắc nhở. Còn có chuyện gì buôn bực hơn chuyện vừa mới ngủ dậy nghe thấy người phụ nữ mình thích khen một người đàn ông khác.

“Số lần anh mắng em còn ít à?” Khương Tuyết Nhu nhắc nhở anh: “Tốt nhất anh đừng có mà nói người khác không tốt, không thì em lại tính nợ cũ với anh đấy”

Hoäc Anh Tuấn im lặng vùi gương mặt anh tuấn vào cổ cô: “Cục cưng, anh đói.”

Khương Tuyết Nhu cười ha ha: “Thật trùng hợp, em cũng đói rồi.

Bữa sáng còn chưa ăn, bây giờ cả người chẳng còn sức”

“… Anh xuống bếp nấu đồ ăn cho em”

Hoắc Anh Tuấn nhận lệnh rồi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhưng mà có lẽ không ngon được cho như em nấu, em đừng có chê”

“Nếu thật sự không được thì chiên mấy quả trứng gà đi, em dạy cho anh” Khương Tuyết Nhu nghe xong thở dài.

Dưới sự chỉ dạy của Khương Tuyết Nhu, hai người ăn một bữa cơm trưa đơn giản, nhưng mà vì thực sự rất đói bụng, cô cảm thấy khả năng nấu ăn rách nát của Hoắc Anh Tuấn có thể miễn cưỡng lấp đầy dạ dày.

Cơm nước xong xuôi, Ngôn Minh Hạo gọi điện đến hỏi anh những chuyện ở công ty, Hoắc Anh Tuấn chỉ dạy xong thì thuận miệng nói: “Giúp tôi lấy một ít quần áo đến khu biệt thự Hãng Thịnh, sau này tôi sẽ ngủ ở đây”

Ngôn Minh Hạo: “Khụ khụ, được”

Khương Tuyết Nhu cướp điện thoại: “Không cân”

Sau đó thì cúp máy.

“Khương Tuyết Nhu..” Hoäc Anh Tuấn cần răng.

“Tạm thời vẫn chưa muốn sống chung” Khương Tuyết Nhu đứng dậy: “Nếu như bắt buộc phải ở qua đêm, em sẽ đi sang bên chỗ anh.

Đúng rồi, anh nhớ mời bảo mẫu đến, em không muốn làm người giúp việc cho anh đâu.

Cả khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn đều đen ngòm, Khương Tuyết

Nhu cười tủm tỉm: “Chẳng lẽ em nói sai sao. Ngôi miếu nhỏ này của em không có bảo mẫu, nếu như anh chuyển đến, một ngày ba bữa, quần áo tất tai, tất cả đều do em xử lý. Thật xin lỗi, thân phận của em bây giờ kiêu căng lắm, những chuyện làm hại đến đầu ngón tay thôi em cũng kiên quyết không làm. Đúng rồi, những đãi ngộ như tiên Nhạc Hạ Thu trước đây được nhận, em cũng phải được nhận.”

Khuôn mặt Hoắc Anh Tuần đen lại, vừa định há miệng thì ngon tay tinh tế của Khương Tuyết Nhu đã chặn ngay trước môi anh: “Không cần phải nói mấy lời như là vì yêu mà cố gắng gì đó. Em có thể yêu anh nhưng em càng yêu bản thân mình hơn”

“Được, em nói sao thì là vậy” Hoắc Anh Tuấn dở khóc dở cười.

Cho đến bây giờ anh vẫn không nghĩ đến chuyện khó khăn gì “Anh sẽ mời bảo mẫu, mời người giúp việc, mời dì Tân đế bên chỗ anh có được không?”

“Không được, giữa hai người thỉnh thoảng phải có chút khoảng cách, lúc này cũng dính lấy nhau sẽ chán”

Khương Tuyết Nhu kiên quyết lắc đầu “Cục cưng, anh sẽ không chán em” Hoäc Anh Tuấn dịu dàng dỗ dành Khương Tuyết Nhu nhìn anh một cái quái dị: “Không phải, em nói là sợ mình sẽ chán anh”

Hoắc Anh Tuấn: ”..”

Cô nói cái gì, chán anh sao?

Chẳng lẽ không phải là càng dính vào nhau lâu ngày thì tình cảm sẽ càng bền chặt sao?

Hoắc Anh Tuấn hít sâu một hơi, cả khuôn mặt anh tuấn bị đả kích trở nên rất khó nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khương Tuyết Nhu, anh cho em nói lại một lần nữa”

“Em nói không đúng sao… á..”

Khương Tuyết Nhu còn chưa nói xong đã bị Hoắc Anh Tuấn xoay người lại tét hai cái vào mông.

Mặc dù không đau, nhưng cô vẫn tức giận vô cùng: “Hoäc Anh Tuấn, anh dám đánh em”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện