Chương 895: Gặp mặt trước tòa
Trời ạ, đi một chiếc Santana chỉ mấy tỷ, vậy cũng không có nhiều bản lãnh a.
“Không sai, vị này chính là luật sư Chu”Khương Tuyết Nhu nhiệt tình đi lên bắt tay với luật sư Chu.
Luật sư Chu cười rất miễn cưỡng, nhất là khi tâm mắt ác liệt của Hoắc Anh Tuấn lúc quét tới, chân bụng cũng mềm nhữn “Chết tiệt, cô là từ nơi nào tìm tới luật sư rác rưới như vậy”Nhạc.
Trạch Đàm quả thực không nhịn được cười lớn lên: “Cậu cả Hoäc, anh nhìn y phục trên người ông ta, đoán chừng là hàng vĩa hè đi, trên chân giầy da còn bị tróc ra, thật là buồn cười chết tôi”
Hoắc Anh Tuấn cũng cau mày sâu đậm nhìn Khương Tuyết Nhu, đây chính là sư cô tìm tới lật án vì?
Khương Tuyết Nhu từ đầu đến cuối mỉm cười không nói, chẳng qua là lắng lặng nhìn bọn họ.
Cho đến khi Nhạc Trạch Đàm cười xong, lau đi nước mắt nơi khóe mắt vì buồn cười: “Luật sư Chu, có thể hỏi một chút, cô ta mời anh tốn bao nhiêu tiềt “Không nhiều, chỉ sáu mươi triệu Luật sư Chu ngượng ngùng nói.
“Ngạo mạn “Nhạc Trạch Đàm đùa cợt hướng Hoắc Anh Tuấn giơ: ngón tay cái lên: “Khương Tuyết Nhụ, tôi biết cô đụng phải Cậu cả Hoäc của chúng tôi thì đã buông bỏ hy vọng thắng được, nhưng cô đối với Lục Thiên Bảo cũng quá qua loa lấy lệ đi, ngay cả hơi tốn mấy đồng tiền mời luật sư đắt tiền cũng không nguyện ý, chỉ có sáu mươi triệu, ha ha, cô không dám bỏ tiền như vậy, tôi có thể mượn cô tiền a, tìm một cái luật sư LOW như vậy, cô không sợ mất thể diện, Cậu cả Hoắc của chúng tôi cũng ngại rơi cấp bậc”
“Anh hiểu lầm “Khương Tuyết Nhu khẽ mỉm cười: “Tôi là cảm thấy đối phó luật sư như Hoäc Anh Tuấn vậy, không cần phải tìm quá đắt, dẫu sao cũng sẽ thẳng, tìm ai đều giống nhau”
“Cái gì, là lỗ tai của tôi xuất hiện ảo giác hay sao, hay là cô đang nằm mơ giữa ban ngày, ý nghĩ hảo huyền”Nhạc Trạch Đàm phình bụng cười to: “Cậu cả Hoäc, cô nói cứ như một vị luật sư như vậy, có thể đánh bại anh”
“Nằm mơ”Hoắc Anh Tuấn môi mỏng vô tình quăng ra hai chữ, anh nhìn thấy, Khương Tuyết Nhu là đã buông bỏ hy vọng.
Nhưng mà
“Anh bây giờ liền đắc ý đi”Lâm Minh Kiều châm chọc: “Chờ vụ kiện sau khi kết thúc, người bên ngoài biết được thần thoại đại danh đỉnh đỉnh bất bại bại bởi một vị luật sư sáu mươi triệu, nhất định sẽ bị người ta chê cười chết”
“Thật không rõ các người tại sao phải làm loại chuyện không thiết thực này”Lần này, ngay cả Nhạc Hạ Thu cũng lắc đầu một cái, cô ta cầm cánh tay Hoäc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, chúng ta vào đi thôi, không nên ở chỗ này lãng phí thời gian”
Hoắc Anh Tuấn nhấc chân rời đi.
Sau lưng, Nhạc Trạch Đàm thật thấp giọng hướng Khương Tuyết Nhu nói: “Các người muốn thắng là không thể nào, nhưng mà cô nếu là quỳ xuống cầu xin tôi, lại để cho Lâm Minh Kiều ngủ với tôi mấy đêm, nói không chừng tôi có thế cầu em tôi để cho Lục Thiên Bảo ngồi tù mấy năm”
“Cút”Khương Tuyết Nhu mặt không cảm giác phun ra một chữ.
Lâm Minh Kiều trực tiếp mảng lên: “Cái đồ rác rưới như anh còn muốn tôi ngủ với anh, cút sang một bên đi, tư cách xách giày cho bà cũng không xứng”
“Lâm Minh Kiều, lão tử sớm muộn sẽ để cho cô hối hận”
Nhạc Trạch Đàm thâm độc cười gãn: “Đúng rồi, quên nói cho các người, ngón tay của Lục Thiên Bảo bị tôi cầm cho chó ăn, ai bảo cậu cả Hoắc đau lòng vì Hạ Thu của chúng tôi như vậy chứ, Hạ Thu muốn ngón tay của anh ta, cậu cả Hoắc không nói hai lời liền chém đưa tới, con chó kia ăn ngon biết bao”
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, nhiệt độ nơi đáy mắt bỗng nhiên xuống tới cực băng, cô tức giận siết chặc quả đấm.
Nhạc Trạch Đàm thấy vậy cười hắc hắc rời đi.
“Khốn kiếp Lâm Minh Kiều mắng: “Sớm muộn gì cũng khiến cho anh em các người sống không bắng chết”