Mày… Thang Nhược Lan tức run cả người.
Khương Tuyết Nhu ánh mắt bình tĩnh quét mắt xung quanh, cuối cùng dừng lại ngay trên người vợ chồng nhà họ Khương.
“Camera cũng không cần đi xem, dù sao nhà họ Khương các người cũng sẽ không cho cơ hội tra ra, tôi cũng không muốn ở nơi này nữa, nói thật, ai nấy đều hệt như đang diễn kịch, tôi thật chán ghét nơi này.”
Nói xong cô nhích sang một bên ném cái hộp đi rồi trực tiếp nhảy xuống bàn, đang lúc mọi người đang bàn tán thì rời khỏi buổi tiệc.
Bên trong phòng, cả hai nhà Khương Lục đều trở nên khó xử.
Lục Thanh Minh thì khỏi nói, là người mất thể diện nhất, cho đến khi bố anh ta đứng ra cười nói: “Bây giờ mang thức ăn lên đi, bọn trẻ lên lầu đổi bộ quần áo nghỉ ngơi một chút, bọn trẻ trông cũng mệt mỏi rồi.”
Nói xong ông trợn mắt nhìn Lục Thanh Minh một cái, Lục Thanh Minh cắn rằng bước xuống khán đài đi vòng ra phía sau.
…
Cửa thang máy.
Khương Tuyết Nhu lòng như lửa đốt đứng chờ thang máy.
Cô nhất định phải rời khỏi nơi này nhanh một chút, mới vừa rồi là ỷ nhiều người nên hai nhà Khương Lục không dám làm gì mình.
Bây giờ đơn phương độc mã, không chắc là bọn có có quay ra đối phó với mình không.
Ba mươi mấy tầng của thang máy nửa ngày cũng chưa xuống tới.
“Khương Tuyết Nhu, cô đứng lại!”
Âm thanh của Lục Thanh Minh từ phía sau, anh ta nổi giận đùng đùng xông tới.
Cô quay đầu nhìn một cái, gương mặt tuấn tú trước kia giờ đã trông dữ tợn đến vậy, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta nổi giận với mình như vậy.
Cô nghi ngờ anh ta có thể động thủ với cô bất cứ lúc nào.
Đang thấp thỏm bất an thì một bóng người cao lớn đứng chắn phía trước cô, là | Lương Duy Phong.
“Thanh Minh, cháu muốn làm gì?”
“Cậu, những lời này là cháu muốn hỏi cậu, đây là chuyện riêng của cháu, cậu tránh ra.”
Cậu…
Khương Tuyết Nhu đầu óc nhất thời như lôi điện bổ trúng vậy.
Cô nghe được cái gì?
Lục Thanh Minh