Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 906


trước sau

Chương 906: Sẽ trả lại gấp trăm lần ngàn lần

Nhưng mà trước khi phẫu thuật.

Hoắc Anh Tuấn lại cắn hàm răng chịu đựng đau nhức đem điện thoại di động ném cho Quý Tử Uyên: ” Tìm số điện thoại của Khương Tuyết Nhu, hãy lấy số cậu gọi cho c‹ : Anh em nhiều năm, Quý Tử Uyên giây phút hiếu ngay, nhưng mà anh ta cảm thấy Khương Tuyết Nhu sẽ hoàn toàn không trở lại, nhưng mà nhìn hình dáng đau đến mức mặt trắng như tuyết kia của Hoắc Anh Tuấn, vẫn là không nhịn được dùng điện thoại của mình gọi cho Khương Tuyết Nhu.

* Alo.” Bên trong truyền tới giọng nói ôn nhu của một người phụ nữ.

Quý Tử Uyên ho nhẹ một tiếng: ” Tôi là Quý Tử Uyên, là như vầy, tối nay Hoäc Anh Tuấn uống nhiều rượu quá nên bị loét dạ dày cần phẫu thuật… ° * Tôi không phải bác sĩ” Khương Tuyết Nhu trực tiếp lạnh nhạt cắt đứt lời anh ta.

* Cậu ấy hộc máu” Quý Tử Uyên cười khổ: ” Hoắc Anh Tuấn bây giờ rất hối hận, tôi cho tới bây giờ không thấy cậu ấy khó chịu qua như vậy, cô có thể tới một chuyến hay không, cậu ấy thật rất cần cô.”

” Anh gọi lầm rồi, tôi nghĩ anh ta càng cân Nhạc Hạ Thu hơn, các người đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, người này cho dù chết cũng không cần thông báo tôi đi tặng hoa, dẫu sao tặng hoa cũng cần tiền, vì thứ người như vậy, tôi một đồng cũng không muốn lãng phí.”

Khương Tuyết Nhu nói xong trực tiếp cúp máy.

Điện thoại di động là đang mở loa ngoài, Hoắc Anh Tuấn nằm ở trên giường bệnh đau muốn ngất xỉu một đôi con ngươi đen nhánh, ánh mắt hy vọng dần dần bị chôn vùi, thay vào đó là mờ tối và đau khổ vô tận.

Bị loét dạ dày rất đau, nhưng đau nữa cũng không bảng trong lời nói lạnh lùng của cô mang tới dao găm đâm đau lòng anh.

Quý Tử Uyên thở dài, để cho

bác sĩ đẩy anh đi vào làm phẫu thuật.

Trong biệt thự nhà họ Diệp.

Khương Tuyết Nhu tiện tay đem điện thoại di động ném qua một bên, mặt đầy hờ hững, ngay cả một tia ưu tư dư thừa cũng không có.

Một cái loét dạ dày mà thôi, cho là cô sẽ đau lòng? Để mà buổi tối như vậy chạy tới.

Anh khi cô vẫn là đã từng cái loại đàn bà vì anh mà lòng như lửa đốt hay sao.

Sẽ không còn nữa.

” Mẹ, là Hoắc Anh Tuấn xảy ra chuyện sao?” Hiể Lãnh nẫm ở trên giường ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra.

*Ừ, con lo lắng?” Khương Tuyết Nhu thấp giọng hỏi.

” Không có, có đôi lời nói như thế này, gieo nhân nào gặp quả đó, ông ấy sẽ không dễ dàng đi như vậy:’ Hiếu Lãnh lãnh đạm đạm nói.

Khương Tuyết Nhu “Xì” cười một tiếng: ” Nói đúng, bảo bối, đi ngủ sớm một chút đi, mẹ đã mấy ngày không nghỉ ngơi.”

” Dạ” Hiểu Lãnh nhìn mẹ chìm vào giấc ngủ, chớp mắt.

Mẹ có thể không so đo, nhưng hôm nay mẹ bị tốn thương, sau này.

cậu bé sẽ trả lại trăm lần ngàn lần cho… Cái người mà cậu bé gọi là bố đó.

Cũng trong lúc đó.

Nhạc Hạ Thu không ngừng gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn, nhưng không gọi được, biếu hiện tắt máy.

Cô ta gọi cho Quý Tử Uyên, cũng không có nhận, gọi cho Tống Dung Đức, cũng không cách nào gọi được.

Cô ta bị chọc tức ở trong biệt thự trở nên nổi giận, cao giọng chửi mắng.

Cô ta không nghĩ tới, một buổi tối, cà ba thiếu gia lớn ở Kinh Đô đều không nhận điện thoại của cô ta, phải biết, trước kia, ba người bọn họ cũng đều là nâng cô ta như nâng trứng ở lòng bàn tay vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện