Khương Thái Vũ nhíu mày một cái, môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
…
Hai mươi phút sau.
Trong phòng rửa tay.
Chị Hoàng xuất hiện, cẩn thận đi đến bên Khương Kiều Nhân, vẻ mặt bất an.
“Đại tiểu thư, chuyện xảy ra trong buổi lễ hôm nay, chủ tịch Khương và Khương phu nhân có nghi ngờ tôi hay không, nhưng tôi thật là oan uổng là cô bắt tôi làm chứng giả.”
“Được rồi, tôi đã làm bọn họ hết nghi ngờ cô.” Khương Kiều Nhân móc bao tiền từ trong một túi xách đưa cho cô ta. “Đây là tiền bồi thường dành cho cô, tôi muốn cô ngậm miệng thật chặt, tôi hy vọng sẽ không ai biết được chuyện ngày hôm nay.
Chị Hoàng ánh mắt sáng lên, vội vàng nhận lấy đầu gật không ngừng: “Tiểu thư yên tâm, sau này có chuyện gì thì xin cứ việc giao cho tôi.”
“Ngược lại có một việc. Khương Kiều Nhân cong khỏe mỗi lên tạo thành đường cong lạnh nhạt: “Bà nội của tôi phải nhờ cô chăm sóc thật tốt, tôi không hy vọng là bà ta có dấu hiệu chuyển biến tốt.”
Chị Hoàng sửng sốt một chút, rùng mình nhìn cô gái trẻ này một cái.
Có điều vì tiền, cô ta không do dự mà gật đầu: “Không có vấn đề gì, à đúng rồi, tôi còn chưa kịp mừng tiểu thư đã đính hôn.”
“Là đính hôn chứ cũng chưa phải kết hôn.” Khương Kiều Nhân sắc mặt nhàn nhạt, nếu như Lục Thanh Minh mất đi cơ hội thừa kế Lục gia thì cô cũng không ngu đến mức cùng anh ta kết hôn.
Buổi sáng ngày thứ hai, bảy giờ ba mươi phút.
Khương Tuyết Nhu còn nằm ở trên giường ngủ nướng.
Từ khi rời khỏi Hoắc Anh Tuấn, không còn cần phải làm bữa sáng, cô cảm giác cả người như sống trở lại.
Điện thoại di động đột ngột vang lên.
Cô nhấn nút nghe điện thoại, bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của ông Trương:
“Quản lý Khương, không tốt rồi, tôi vừa mới tới công trình, phát hiện nước trong biệt thự không có đóng, để mở suốt đêm, bây giờ toàn bộ trong phòng đều ngập nước cả rồi.”
Khương Tuyết Nhu bất ngờ ngồi bật dậy: “Ông đừng vội, tôi lập tức tới ngay.”
Cô vội vàng chạy tới công trường, bên trong biệt thự nước từ bên trên bậc thang chảy xuống, chảy ra bên ngoài, mới vừa đem vật liệu từ cửa hàng về