Mười ngày sau là tới sinh nhật của ông Diệp, dạo gần đây có nhiều người liên hệ cho Diệp Mạc hơn, đa số đều muốn dò hỏi xem anh có trở về hay không.
Nói là đến để chúc mừng, thế nhưng trong lòng ai cũng ngấm ngầm muốn nâng cao vị thế của mình. Nếu Diệp Mạc tới có khả năng sẽ là một thứ uy hiếp không hề nhỏ. Không ai không biết ông Diệp thiên vị người cháu này, hơn nữa bây giờ anh đã là người bọn họ chọc không nổi, vậy nên ngoài mặt thì hỏi han, thực ra bên trong đều không mong anh sẽ về.
Thế nhưng đã khiến cho bọn họ thất vọng lẫn kinh ngạc, không ai nghĩ tới lần này Diệp Mạc sẽ trở về thật.
Mặc kệ đám người kia suy nghĩ đủ đường, Diệp Mạc vẫn ung dung thong thả xử lý công việc của mình. Anh đang có một dự án lớn, không thể khinh suất được. Mấy ngày liền đã không thể ngủ một giấc yên ổn rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó một khuôn mặt không chút biểu cảm bước vào. Sở Hạ liếc nhìn một chồng tài liệu như đã quá quen thuộc, tiếp theo đẩy một cốc cà phê nóng tới trước mặt Diệp Mạc.
Bởi vì làm việc thâu đêm, thế nên rất cần cà phê để duy trì tỉnh táo. Anh nhấp một ngụm rồi đặt xuống, hai tay đưa lên xoa hai bên thái dương của mình.
"Mấy ngày nữa..."
Chưa kịp để Diệp Mạc nói xong, Sở Hạ đã nhanh chóng tiếp lời, "Lại đi chỗ nào chứ gì, lần này có phải chỗ nguy hiểm không?"
Diệp Mạc nhìn hắn, hơi nhếch một bên lông mày. Sở Hạ cũng nhìn lại, hắn đã chai lì với cách mở chuyện của Diệp Mạc rồi.
"Không nguy hiểm, về nhà chính mấy ngày." Anh đưa tay lên thành ghế gõ từng nhịp.
"Nhà chính?" Hắn tỏ vẻ nghi hoặc.
Diệp Mạc chưa trả lời vội mà bấm vài cái trên máy tính, lát sau màn hình hiện ra một hàng thông tin. Anh kéo màn hình sang cho Sở Hạ nhìn rõ hơn.
"Đọc trước đã."
Trên đó là tin tức về một công ty sản xuất trang sức, công ty này đã có từ lâu rồi, nhãn hiệu cũng rất phổ biến, người trực tiếp đứng ra điều hành là Diệp Chính Viên. Họ Diệp, vậy là...
"Ông của tôi, vài ngày nữa đến sinh nhật của ông. Phải về nhà chính một chuyến." Nhận được suy nghĩ của hắn, anh nhanh chóng giải thích.
"Ồ." Sở Hạ có hơi nghi hoặc trong lòng, nếu trở về thì nên mang Mặc Dịch hoặc Mộc Thụy chứ, sao lại mang cái người không biết chút gì về công ty là hắn cơ chứ.
Với lại Diệp Chính Viên làm trang sức, thế mà đến đời của Diệp Mạc lại thành quản lý chuỗi nhà hàng lớn, hai cái này đúng là không chút liên quan gì.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Sở Hạ không tiện nói ra. Hắn quay đầu đi ra ngoài, dù sao đã hoàn thành nhiệm vụ đưa cà phê cho Diệp Mạc rồi.
"Khoan đã." Diệp Mạc kêu hắn lại, trong tay bất chợt xuất hiện thêm một vật.
Đi lại chỗ của Sở Hạ, anh đưa vật nhỏ đó cho hắn. Sở Hạ ngạc nhiên, thứ mà Diệp Mạc vừa đưa rất gọn, có thể nắm hết trong lòng bàn tay, nó màu đen, bên trên khắc hoa văn nhỏ nhưng vô cùng tỉ mỉ.
Không đợi hắn mở miệng hỏi, Diệp Mạc đã bấm lên nó một cái. Vật đen "tách" nhẹ rồi lập tức hiện ra một thứ mỏng nhọn như đầu kim.
"Phòng thân, cái này rất sắc, có thể chém được khối đá lớn một cách nhanh chóng." Anh chậm rãi lên tiếng giải thích.
"Sao lại đưa cho tôi?"
"Xem như phòng bị trước, biết đâu trong tương lai sẽ sử dụng." Diệp Mạc lạnh nhạt đáp lời.
Sở Hạ gật đầu đáp ứng, vì nó có kết cấu không lớn, vậy nên giấu vào ống tay cũng không thành vấn đề. Có thêm thứ để phòng thân cũng tốt, tuy rằng hắn ít khi dùng những đồ vật nhỏ tinh vi như này. Thấy bản thân đã hết chuyện ở đây, hắn liền rời đi.
Vừa định về phòng thì vừa khéo Sở Hạ đụng mặt với một người, đó là Tống Hàn trong miệng của Diệp Mạc. Tống Hàn nhìn thấy hắn liền mỉm cười gật đầu, Sở Hạ đành phải gật chào lại, vẻ mặt hờ hững không mấy nhiệt tình.
Ở khoảng cách này, hắn nhìn rõ được khuôn mặt biểu cảm của người nọ, càng nhìn, cái cảm giác quen mắt lại xuất hiện. Thế nhưng Sở