Sau khi đã hoàn toàn cắt đuôi được tên béo kia, Sở Hạ đi loanh quanh không về nhà. Khẳng định chắc chắn rằng gã đó đang đứng chầu chực ở nhà hắn.
Hắn rẽ vào quán nước ven đường, mua một chai nước lọc. Dốc một ngụm hết nửa chai sau đó tức giận ném thẳng chai nước còn dở đó xuống đất. Hôm nay là cái ngày đen đủi quái quỷ gì thế này?!
Khi không lại chọc phải ổ phiền phức, Sở Hạ thật sự căm hận ả đàn bà nhận vơ lúc đó.
Giờ thì hay rồi, không biết đến bao giờ mới được buông tha nữa. Đêm nay chắc là ngủ ở bên ngoài rồi.
Hắn rẽ vào trong công viên, nơi này ban đêm rất ít người qua lại. Thỉnh thoảng chỉ thấy vài tên chạy bộ mà thôi. Sở Hạ chọn chiếc ghế dưới tán cây, nửa tựa nửa nằm xuống.
Đêm nay trăng khuyết, trời càng khuya lại càng lạnh. Sở Hạ chửi thầm trong miệng, co cơ thể lại. Bình thường ở trong nhà đã lạnh, bây giờ còn phải ở cái chỗ quỷ này, càng nghĩ càng thấy tức.
Đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh sột soạt nho nhỏ, nếu không phải thính giác của Sở Hạ tốt thì đã không nghe ra. Hắn sẽ không ngu xuẩn mà nghĩ đó là âm thanh của con vật nào đó tạo nên. Cái này rõ ràng là lá khô bị giẫm lên.
Sở Hạ nằm im, dỏng tai lên nghe ngóng. Âm thanh bắt đầu rõ ràng hơn, bước đi tuy nhẹ tênh nhưng không thể nào lọt qua tai hắn được.
Chỗ Sở Hạ đang nằm vừa khéo ở gần góc khuất của công viên. Bên cạnh là một cây đa to lớn, nếu là ban ngày thì chính là chỗ chơi thú vị. Nhưng mỗi khi ban đêm kéo xuống, nơi này liền trở nên u uất đáng sợ.
Cảm thấy bản thân không thể nằm được nữa, hắn liền ngồi dậy, cố cho không phát ra tiếng động nào. Ban đêm mà có người ở đây kiểu gì cũng không phải chuyện tốt đẹp, hắn đã có quá nhiều phiền phức rồi.
Sở Hạ bước đi rất nhẹ, liếc sang bên đó rồi dời mắt đi. Nếu nhìn quá lâu hắn sợ bản thân sẽ nổi lên tính tò mò. Con người ai cũng vậy, luôn có bản chất hiếu kỳ bên trong, nhiều khi bản chất này dễ dàng hại chết người.
Vậy nhưng hôm nay có lẽ sao chổi chiếu tới, Sở Hạ mới bước được ba bước thì ở đằng trước liền xuất hiện một bóng người, không, là năm sáu người, trên tay đang cầm vật gì đó.
Hắn thầm chửi thề, không phải xui đến vậy chứ?! Trực giác cho hắn biết mấy người vừa tới này không đơn giản, thế nên hắn lập tức nấp sau ghế, rồi từ từ bước lại gần cái cây đa kia.
May mắn cái cây này vô cùng lớn, với lại trời tối nên không dễ phát hiện. Hắn đứng đây vô tình lại nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Hai tên cao lớn đang chĩa súng vào một người nằm vật trên mặt đất. Tên đó run rẩy đến lợi hại, do được trăng chiếu tới nên Sở Hạ hoàn toàn nhìn ra được khuôn mặt. Vậy mà lại là Lâm Thành, không phải gã ta đã chết rồi ư?!
Chuyện lúc sáng hắn nghe được chả lẽ chỉ là tin nhảm, không thể nào, kể đến chân thật như vậy thì chắc chắn phải thật sự có xác chết rồi. Có khả năng xác chết đó không rõ mặt mũi nên dễ bị nhận nhầm.
"Là ai đã sai mày?"
Vì