Trên người của Sở Hạ như bị một thứ gì đó đè nặng, hắn thử cựa quậy mình, thế nhưng vết thương trên bụng lại nhói lên khiến hắn không còn một chút sức lực nào.
Cơ thể cảm nhận được trọng lực của trái đất rõ hơn bao giờ hết, hắn cau mày, âm thầm chửi thề một câu. Nếu như không phải vô ý trúng đạn của cái tên điên Lưu Diệc kia thì hiện tại đã có thể lái xe về được rồi.
"Đừng cử động." Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai của Sở Hạ, hắn nhíu mày, có cảm giác giọng nói này rất quen.
Mi mắt rất khó để mở ra, bởi vì mới hôn mê tỉnh lại nên đầu óc của Sở Hạ bây giờ đang ong ong choáng váng. Hắn giật giật đôi chân tưởng chừng như đã mất hết tri giác, cắn chặt răng cố gắng tỉnh táo lại.
Khi hắn vừa mở được mắt ra, liền bị ánh sáng chiếu cho phải nheo lại. Sở Hạ chậm rãi thích ứng, đảo mắt nhìn cảnh tượng xung quanh.
"Tỉnh táo rồi chứ?" Giọng nói dịu dàng kia lại tiếp tục vang lên, Sở Hạ có cảm giác đầu mình vừa được nâng lên một chút.
Hương thơm kỳ lạ lan vào khoang mũi, cái này không phải là của Diệp Mạc. Nếu thế thì đây là ai?
Sở Hạ nhắm mắt khoảng mười giây sau đó mới mở ra, có cảm giác dễ chịu hơn chút. Hắn chầm chậm nhìn tới hướng phát ra âm thanh, sau đó liền giật mình.
"Tống Hàn?!" Giọng nói phát ra khàn đục khó tin nổi, Sở Hạ thở dốc ho khan vài tiếng, lập tức động phải vết thương ở trên bụng khiến hắn thở hổn hển.
Cảm giác được người ta vuốt nhẹ trên lưng kèm theo tiếng thở dài, "Cẩn thận một chút."
Sở Hạ bị động để mặc cho anh ta giúp mình, trong đầu đầy thắc mắc lẫn lạnh lùng đan xen. Tên này muốn mang hắn đến đây để làm gì cơ chứ?
Thấy sắc mặt của Sở Hạ đã dịu đi, Tống Hàn mới cười cười ngồi xuống, sau đó lấy bình giữ nhiệt ở trên bàn xuống.
"Muốn uống một chút không, đây là nước ấm." Anh ta đưa lên, gương mặt thanh thuần vô hại.
Sở Hạ rất muốn từ chối, thế nhưng cổ họng đau nhức khô khốc khiến hắn không thể chịu nổi, thế nên đành phải gật đầu. Nếu không uống có lẽ hắn không thể nói chuyện mất.
Tống Hàn nhẹ nhàng đỡ lên gáy của hắn, sau đó từ từ đổ vào, khiến cho bàn tay đang đưa lên lưng chừng của Sở Hạ khựng lại. Dòng nước ấm áp chảy vào khiến cho Sở Hạ dễ chịu hơn một chút, đáy mắt liền hiện lên tia nghi hoặc.
Liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi đây là một căn phòng rộng lớn, Sở Hạ đang nằm trên giường, trên tay cắm thêm vài mũi tiêm để chuyền nước. Căn phòng không sáng lắm, toàn bộ ánh sáng đều tập trung ở cái đèn ngủ trên bàn. Hắn không rõ bản thân đã hôn mê đươc bao lâu rồi, hiện tại là ngày hay đêm.
Còn Diệp Mạc, không biết anh bây giờ thế nào, có đang đi tìm hắn hay không. Đây đã là lần thứ hai phải tách khỏi, Sở Hạ lập tức nhớ đến cây roi trong đặt trong phòng Diệp Mạc mà