Sở Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, đèn trong phòng bất chợt được bật lên, hắn lập tức bắt gặp gương mặt tươi cười như gió xuân của Tống Hàn. Không biết anh ta đã phát hiện từ bao giờ, thậm chí còn không tiếng động mà tóm được hắn.
Bây giờ Sở Hạ tiến không được mà lùi cũng không xong, cuối cùng vẫn đi ra bên ngoài.
"Phát hiện từ lúc nào?" Sở Hạ vừa phủi tay áo vừa hỏi.
Tống Hàn nhìn kỹ bụng của Sở Hạ, phát hiện không có vết máu chảy ra liền yên tâm. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế đằng sau, cười nói, "Vừa vào đã biết."
Nghe thấy thế Sở Hạ nhíu mày.
"Tấm ảnh trên bàn bị chệch mất 2 cm." Tống Hàn nhắc nhở.
Sở Hạ ngạc nhiên khi nghe anh ta nói vậy, chỉ chệch một phút thôi cũng có thể đoán ra được, cái này có hơi phi lí rồi đó.
"Nhỡ đâu anh nhớ nhầm thì sao?"
"Không có chuyện đó đâu." Tống Hàn nói vô cùng chắc nịch.
Hắn không đáp lời nữa, chuẩn bị tư thế mà đánh người xông ra ngoài.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không ngăn cản cậu đâu." Tống Hàn vội đưa tay giảng hoà.
"Ý anh là gì?"
"Ý trên mặt chữ, tôi thật sự sẽ không ngăn cản cậu."
Thấy Sở Hạ vẫn có vẻ không tin, Tống Hàn liền đứng cách xa hắn một khoảng, chừa đường cho hắn. Sở Hạ nghi hoặc nhíu mày, không rõ anh ta có mục đích gì. Lúc bắt thì bắt cho bằng được, bây giờ lại muốn thả người ra.
"Tôi không ngáng đường cậu, thế nhưng chưa chắc người ở đây sẽ tha cho cậu." Nói rồi anh ta hất mặt chỉ âm thanh bên ngoài, hình như có người đang lùng sục hắn.
Tuy không rõ mục đích của Tống Hàn là gì, thế nhưng loại được kẻ cản đường nào thì tốt chừng đó. Thực sự Sở Hạ không quan tâm suy nghĩ trong lòng của người khác thế nào lẫn những âm mưu nguy hiểm, hắn chỉ biết bản thân là một kẻ lưu manh mồ côi mà thôi. Mà đã như vậy thì chẳng cần sợ ai hết.
Mở hé cánh cửa ra, Sở Hạ nhìn thấy bên ngoài có một đám người mặc áo đen đang đi đi lại lại, hắn khép cửa rồi quay sang Tống Hàn.
"Ở đây có đường nào an toàn không?" Trước mắt chỉ có thể tạm tin vào lời anh ta nói. Hơn nữa chỗ này hắn không rành đường, lỡ lại đụng trúng thứ gì thì sẽ bứt dây động rừng.
Tống Hàn lục từ trong tủ ra một chiếc chìa khoá cũ kỹ, sau đó ném cho Sở Hạ. Hắn bắt lấy đặt trong tay, chiếc chìa khoá này rất nhỏ, không biết để mở thứ gì.
Anh ta ném xong liền ngồi xuống, từ tốn mỉm cười giải thích, "Ở phòng của chủ nhân căn nhà này, tức là Thiên Sính có một lối đi bị ẩn. Đường ngầm này ở dưới gầm giường của ông ta. Chỉ cần chui qua nó thì sẽ lập tức dẫn ra bên ngoài."
Không ngờ căn nhà này cũng có tầng hầm, giống hệt ở căn biệt thư cũ kia. Đã hai lần hắn trốn đi đều phải dựa vào tầng hầm.
"Sao lại đưa cho tôi?" Sở Hạ cảm thấy người tên Tống Hàn này quả thật rất bí ẩn, hắn có chút không xác định được đây là địch hay bạn. Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ