Sau khi nghe Diệp Mạc nói như vậy, Sở Hạ sững lại, đột nhiên trong lòng có một dự cảm không lành. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy, sắc mặt của Diệp Mạc không tốt lắm, là việc làm ăn thất bại ư?
Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu liền bị Sở Hạ trực tiếp bác bỏ, nếu như Diệp Mạc gặp chuyện thất bại thì chắc chắn sẽ không tới đây vào tối nay. Hắn không dám mở miệng hỏi, chỉ sợ rằng lại thêm dầu vào lửa.
Tính tình của Diệp Mạc đúng là âm dương quái khí, không biết đường nào mà lần.
Lúc đi ra bên ngoài, Sở Hạ có cảm giác tầm mắt nhìn mình càng thêm rõ ràng hơn, hắn không thể nói chính xác là ở đâu, có điều trên người cứ như bị đục lỗ.
Sở Hạ khẽ nhếch mắt lên quan sát xung quanh, thế nhưng tầm nhìn hạn hẹp, vậy nên không phát hiện ra điều gì khả nghi. Hắn thu hồi lại tầm mắt của mình, quyết định làm lơ nó đi, từ ngày đi theo Diệp Mạc có lần nào là không bị nhìn chằm chằm đâu chứ.
Thấy Sở Hạ còn đứng ngơ ngẩn ở bên ngoài, Diệp Mạc liền không vừa lòng, âm thanh mang theo sắc thái khó chịu nói vọng ra, "Còn không vào?"
Lúc này Sở Hạ mới kịp hồi thần lại, hắn nhanh chóng chui vào trong xe, có cảm tưởng nếu chậm thêm một phút nữa, Diệp Mạc sẽ từ bên trong đi ra rồi tận tay xách hắn vào.
"Anh không vào sao?" Liếc thấy Eric vẫn còn đứng bên lề đường, Sở Hạ có chút thắc mắc dò hỏi.
Eric mỉm cười cúi đầu, trên tay là một chùm chìa khoá, "Tôi có chỗ để đi rồi."
Thấy vậy Sở Hạ không hỏi nữa, gật đầu xem như đáp lời. Chiếc xe nhanh chóng vụt đi, bên trong khoang xe không nghe thấy được âm thanh nào từ bên ngoài.
Sở Hạ chống một tay lên cửa kính, chăm chú nhìn cảnh vật ngoài kia. Trên kính có phản chiếu hình ảnh của Diệp Mạc, anh đang nhắm mắt lại, cứ như một con báo thu hồi móng vuốt của mình khiến cho hắn nhìn có chút ngẩn ngơ.
Hắn không dám nhìn lâu, ngay lúc Diệp Mạc cử động liền rời tầm mắt. Mỗi lần ở chung với Diệp Mạc thì Sở Hạ liền có cảm giác hồi hộp khó nói nên lời, ban đầu là vì cảm thấy áp bách, còn hiện tại lại không thể nói rõ được là tại sao.
Xe chạy một đường về thẳng nhà, nhìn lên trên căn phòng của Diệp Mạc, đột nhiên bước chân của Sở Hạ khựng lại. Quan sát sắc mặt của Diệp Mạc, có vẻ như anh đã khôi phục lại bình thường.
Sở Hạ không vào phòng của anh ngay mà đầu tiên vào phòng của mình trước. Hắn thay chiếc áo có một vệt bẩn của mình ra rồi tròng lên người một bộ quần áo thể thao thoải mái.
Xong xuôi thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn nhướn mày đi ra mở cửa. Người vừa gõ là một cô hầu, bộ dạng cực kỳ quy củ cúi đầu, âm thanh nói chuyện không lớn không nhỏ.
"Sở trợ lý, Diệp Tổng bảo tôi đến gọi anh đến phòng của Diệp Tổng." Cô vừa nói xong liền cúi chào, sau đó không nhiều lời mà quay đầu rời đi.
Sở Hạ không kịp trả lời, thở hắt ra một hơi, tiếp đó chỉnh sửa bản thân lại một lần nữa rồi mới đến chỗ của Diệp Mạc. Hắn đứng trước cánh cửa lớn, số lần mà hắn vào phòng của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, trái lại Diệp Mạc vào nơi hắn ngủ lại không hề xa lạ.
Tay đặt lên cửa hồi lâu, hắn ép cho biểu cảm của bản thân hoàn toàn bình thường rồi mới gõ cửa.
"Vào đi." Tiếng nói bên trong phòng như xa như gần, âm thanh vì đè thấp nên có vẻ quyến rũ kỹ lạ.
Sở Hạ đẩy cửa bước vào, tiếp theo đứng nghiêm chỉnh trước mặt anh. Gương mặt như điêu khắc của Diệp Mạc không liếc nhìn hắn một cái, chỉ chú tâm đánh cái gì đó trên máy tính. Sở Hạ cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ im lặng đứng đợi ở đó.
Ánh chừng mười phút sau, Diệp Mạc mới thôi nhìn máy tính mà chuyển sự chú ý lên người của Sở Hạ. Bởi vì hắn đang mặc quần áo thể thao nên trông thoải mái hơn bình thường, đôi chân dài cùng vòng eo thon đều