Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Hôn


trước sau

Diệp Mạc đột nhiên đi lại gần hắn, ánh mắt lạnh thấu xương. Anh cúi đầu kề sát mình vào Sở Hạ, nói như nghiến răng, "Mấy ngày này tôi có hơi lơ là mất cảnh giác, vậy nên bây giờ em lớn lối lộng hành quá nhỉ?"
Cảm giác áp bách lan tới tứ chi, Sở Hạ khựng lại, sau khi bùng nổ cảm xúc liền không biết nên nói cái gì. Hắn siết chặt tay của mình, mắt đối mắt với Diệp Mạc.
"Câm hả? Sao không nói?" Đáy mắt Diệp Mạc loé lên nguy hiểm.
"Tôi..."
Không để cho Sở Hạ nói tiếp, bất ngờ Diệp Mạc tóm lấy tay của hắn, kéo hắn lên trên lầu. Anh lôi hắn vào phòng của mình, sau đó đóng cửa lại.  Cánh cửa vang lên cái "rầm", chứng tỏ bây giờ Diệp Mạc đang rất tức giận.
Anh giận quá hóa cười, lấy từ trong ngăn kéo ra một cây roi dài, mỏng hơn cái bữa trước một chút. Sở Hạ nhìn thấy vậy có phần run sợ, hắn rụt người lại, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc.
"Tôi cho em cơ hội cuối cùng, nói rõ ra cho tôi." Diệp Mạc lạnh lùng nhìn người đang úp sấp dưới sàn.
Sở Hạ mím môi, ban nãy chỉ là bộc phát nhất thời, bây giờ suy nghĩ lại, chính hắn cũng không rõ tại sao bản thân lại tức giận.
"Tôi... Tôi đến chỗ tập bắn." Hắn có cảm giác như ánh mắt của Diệp Mạc đang cố moi sâu vào trong linh hồn của mình.
Diệp Mạc cau mày, "Sau đó thì sao? Đến đó cũng khiến em tỏ thái độ này với tôi à?"
"Thật sự không còn gì nữa!" Hắn cắn răng, trợn mắt.
Điệu bộ này hoàn toàn chọc giận Diệp Mạc, anh không kiềm chế được, một roi quất vào bắp chân của Sở Hạ. Cách một lớp vải, hắn có cảm giác nóng hổi, đau nhói.
Lại một roi nữa vung lên, hai lần đều nhằm vào một chỗ.
"Em thật sự không muốn nói thật?!"
"Tôi đã nói thật rồi!"
Sở Hạ cắn chặt răng, hắn cảm thấy vừa tức giận lại vừa chua xót. Khoảnh khắc ban nãy roi quật xuống, Diệp Mạc cũng biết bản thân hơi quá tay, anh vứt chiếc roi sang một bên, trong lòng không rõ tư vị gì.
"Tôi... về phòng."
Đột nhiên Sở Hạ đứng dậy, giọng hắn khàn khàn, thân hình lắc lư đi tới cửa. Diệp Mạc cũng không mở miệng ngăn cản, đánh cũng xem như đánh rồi, đây lần đầu tiên anh nếm được cảm giác nói không nên lời.
Chờ cho đến khi Sở Hạ đi hẳn, Diệp Mạc mới ngồi xuống, sắc mặt anh rất tệ. Anh lấy điện thoại gọi cho một người, âm thanh lạnh lùng, "Điều tra xem hôm nay Sở Hạ làm những gì."
"Vâng!"
Sở Hạ trở về phòng của mình, đột nhiên cảm thấy trận cãi nhau này thật vô nghĩa. Có thể đúng như Diệp Mạc nói, hắn đã quá dựa vào sự dung túng của anh mà suýt quên mất quan hệ giữa bọn họ chỉ là hợp đồng với nhau mà thôi.
Hắn thẫn thờ ngồi trên giường, lâu lắm rồi mới lại cảm thấy hoang mang như vậy. Sở Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã tối mờ mịt. Vết thương trên chân truyền đến cảm giác nhức nhối khó chịu, hai lần đánh đều là đánh thật, không hề nương tay. Không biết lần này Diệp Mạc có bao nhiêu tức giận, hắn biết anh rất ghét lừa dối, có điều thật sự hắn không thể nói rõ ra cảm xúc bây giờ của bản thân.
Đó là tâm trạng thế nào nhỉ?
Thở dài một hơi, Sở Hạ đứng dậy, kiếm thêm một chiếc áo khoác rồi mặc vào, đi ra bên ngoài. Hắn mở cửa đi ra đường lớn, con đường này ít người đi qua, một mình Sở Hạ trông lại càng cô đơn lẻ loi.
Sở Hạ thầm nghĩ, bây giờ mà bỏ đi thì biết đi đâu cơ chứ? Về nhà sao?
Nghĩ tới đây hắn

có chút buồn cười, làm gì còn nhà để về cơ chứ. Sở Hạ đi một đoạn đường dài, cảm nhận trên mặt có vài giọt mưa đang lất phất rơi. Hắn hơi lạnh, để ý mới thấy bản thân đã vô tình bước tới công viên từ bao giờ. Sở Hạ bước vào, chọn một chiếc ghế khô ráo nhất rồi ngồi xuống.
Nhìn tình cảnh này, bất giác Sở Hạ nhớ đến lúc trước. Cũng tại công viên, chỉ một lần vô tình nhìn chuyện không nên nhìn, cuối cùng lại bị Diệp Mạc nắm trong tay.
Ngồi một lúc lâu, trời càng mưa nặng hạt hơn. Sở Hạ không thể ở đây được nữa, đành đứng dậy quay về.
Hắn do dự đứng trước cửa lớn, trên người ướt sũng. Sở Hạ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ từ thâm nhập vào trong cơ thể mình.
Trong lúc hắn cúi đầu phân vân, đột nhiên có cảm giác ấm áp phủ lên người. Sở Hạ giật mình kinh ngạc, hắn quay đầu sang bên cạnh, lập tức bắt gặp được gương mặt lạnh lùng trong mưa. Mà thứ ấm áp kia chính là áo khoác của Diệp Mạc đang trùm lên người của hắn.
Giây lát, Sở Hạ không kịp hồi thần, hắn hoang mang không rõ Diệp Mạc ra ngoài để làm gì. Mái tóc anh vì mưa mà rũ xuống, làn da trở nên nhợt nhạt. Gương mặt vốn lạnh lùng nay thêm một phần cuồng dã.
"Anh... Anh chạy ra đây để làm gì?" Sở Hạ bất ngờ vì cổ họng của mình đột nhiên khàn đặc đến đáng sợ, hắn nhìn không chớp mắt vào người đàn ông trước mặt mình, tựa hồ không muốn buông tha biểu cảm nào.
"Câu đó tôi phải hỏi em mới đúng, nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài làm gì?!" Giọng Diệp Mạc cũng khàn không khác gì Sở Hạ, anh nói như gầm lên.
Ban nãy tâm trạng của Diệp Mạc thật sự không tốt, anh đập gãy chiếc bàn nhỏ trong phòng mình, cố gắng từ từ bình tĩnh lại. Sau đó lại có cảm giác không yên trong lòng, nghĩ tới ban nãy mình đánh không hề nhẹ tay, thế nên anh liền đi sang phòng của Sở Hạ, muốn xem hắn bây giờ ra sao.
Anh cố hết sức bình tĩnh suy nghĩ lại, bình thường Sở Hạ sẽ không trở nên thất thường như vậy, thế nên anh nên làm chủ lý trí của mình, từ từ tìm hiểu xem nguyên nhân tại sao.
Vậy mà lúc mở cửa phòng Sở Hạ ra, không thấy người nào ở bên trong, phút chốc Diệp Mạc có cảm giác phát điên. Đây là lần đầu tiên Diệp Mạc mất bình tĩnh đến như vậy, anh không nghĩ đến việc cho người đi tìm Sở Hạ mà trực tiếp chạy ra bên ngoài.
"Em muốn bỏ đi?" Diệp Mạc nheo mắt, nguy hiểm mà nhìn hắn.
"Không... Tôi..." Sở Hạ không biết phải nói sao, ban nãy thật sự có loé lên ý định ấy trong đầu.
Bất chợt Diệp Mạc cười lạnh, anh tiến lên một bước, nắm chặt hai bờ vai của Sở Hạ khiến hắn phát đau, "Tôi nói cho em biết, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó!"
Nói rồi, không biết Sở Hạ có nghe lọt tai hay không, Diệp Mạc lập tức cúi đầu. Sở Hạ vừa mở miệng đã bị một đôi môi lành lạnh mềm mại áp tới, phút chốc, hắn sững như trời trồng, đầu óc quá tải nổ ầm một cái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện