"Em ấy có vấn đề gì vậy?" Diệp Mạc nhíu mày nhìn Sở Hạ nằm trên giường rồi quay đầu sang Cẩn Hiên.
Cẩn Hiên kiểm tra cho Sở Hạ một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu.
"Không có chỗ nào bị thương, anh nói vừa bước xuống biển thì cậu ấy liền phản ứng kịch liệt sao?"
Diệp Mạc gật đầu.
"Nếu vậy thì lạ thật, xem phản ứng này có thể do ảnh hưởng tâm lý." Cẩn Hiên xoa cằm, chăm chú nhìn Sở Hạ như muốn nghiên cứu ra vấn đề.
Ngồi xuống giường, Diệp Mạc chạm nhẹ lên gương mặt tái nhợt của Sở Hạ, đáy mắt trở nên âm u.
"Ảnh hưởng tâm lý?"
Cẩn Hiên gật đầu, tâm trạng dần trở nên phức tạp. "Với việc cơ thể hoàn toàn bình thường nhưng lại xuất hiện tình trạng này thì chỉ có thể giải thích vậy thôi. Không biết cậu ta có từng chịu đả kích gì khi tới biển không?"
"Em ấy bảo đây là lần đầu đi đến biển." Diệp Mạc cũng cảm thấy khó hiểu.
"Cũng có thể là ký ức bị quên lãng, lúc nào cậu ấy tỉnh dậy, anh thử hỏi xem. Cẩn thận đừng kích thích cậu ấy." Cẩn Hiên lắc đầu đi ra bên ngoài.
Cửa phòng đóng chỉ để lại một mình Diệp Mạc ngồi ở bên trong, anh nhìn hắn rồi chợt nhớ đến lời của Eric. Eric bảo rằng gia thế sau lưng của Sở Hạ không phải bình thường, có điều gia tộc kia đã sớm biến mất, hiện tại vẫn đang điều tra, có lẽ sự việc lần này có rất nhiều uẩn khúc đằng sau.
Sở Hạ vẫn đang hôn mê, thỉnh thoảng lại cau chặt mày vô cùng khó chịu.
Trong cơn mê, đầu óc hắn luôn quay cuồng như bão tố. Hắn có một giấc mơ cực kỳ mơ hồ, hình ảnh đan xen mờ ảo từ sâu trong ký ức. Cảnh vật chuyển liên tục, cuối cùng lại chuyển tới hình ảnh một người đàn ông cao lớn đang cúi đầu nhìn hắn.
Sở Hạ không thấy rõ mặt của người đàn ông đó, hắn chỉ mơ hồ biết được người nọ đang mỉm cười. Nụ cười này khiến Sở Hạ chợt rùng mình, cảm giác ớn lạnh bò dọc khắp người. Hắn thấy nụ cười kia rất quen thuộc, thế nhưng chưa chờ hắn nhớ ra thì cảnh trong giấc mơ lại chuyển.
Lần này là một vườn hoa, tay Sở Hạ bị một đứa bé nắm lấy. Đứa bé kéo hắn chạy xung quanh một người phụ nữ, miệng vui đùa thích thú. Người phụ nữ chỉ dịu dàng cúi đầu, nhỏ giọng nói điều gì đó.
Hết lần này đến lần khác hắn đều không thể nhìn thấy gương mặt của người ở trong mơ. Khung cảnh vui vẻ này chỉ kéo dài trong một thoáng, cuối cùng dừng lại ở việc hắn đứng trước một bãi biển lớn.
Sở Hạ giật mình choàng tỉnh, tim đập mạnh như muốn phá tan lồng ngực chui ra bên ngoài. Hắn hốt hoảng nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó mới kịp nhận ra bản thân đang ngồi trên giường.
Gương mặt hắn ướt đẫm mồ hôi, khoé mắt còn vương một giọt nước. Sở Hạ chầm chậm chạm lên mặt mình, suy nghĩ còn chưa kịp phục hồi.
Sở Hạ cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra, đầu tiên là Diệp Mạc đưa hắn tới biển, bọn họ hôn nhau, sau đó hình như hắn ngất đi thì phải. Nhớ đến hình ảnh kia, trong lòng Sở Hạ lại bắt đầu run sợ. Hắn không biết bản thân bị làm sao, rõ ràng đó là lần đầu tiên đến biển cơ mà, tại sao có thể sợ hãi tới mức đó cơ chứ?
Trong đầu Sở Hạ vô cùng trấn định, thế nhưng cơ thể lại phản ứng kịch liệt.
Ngay lúc hắn đang hoang mang thì Diệp Mạc đã bước vào, trên tay anh còn cầm theo điện thoại, có lẽ vừa nói chuyện với ai xong. Mắt thấy Sở Hạ đã tỉnh, anh liền nhanh chóng đi tới.
"Có chỗ nào khó chịu không?"
Sở Hạ lắc đầu, ngoại trừ việc suy nghĩ còn đang hỗn loạn ra, còn lại đều hoàn toàn bình thường.
"Vậy em có nhớ ra được gì không?" Diệp Mạc ôm lấy hắn, trầm ngâm dò hỏi.
"Không, có vấn đề nào sao?"
Diệp Mạc thuật lại toàn bộ lời mà Cẩn Hiên đã nói cho hắn nghe, vừa nghe xong Sở Hạ liền sửng sốt.
Quả thật trước lúc hôn mê hắn có nhìn thấy thứ gì đó, thế nhưng nó rất mờ ảo mỏng manh, ngủ một giấc dậy liền quên hết. Sở Hạ lắc đầu, có chút bất lực.
"Có lẽ trí nhớ của em bị hư hại ở phần nào đó." Diệp Mạc nhìn hắn.
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ ngẫm lại mới thấy hình như ký ức lúc bé của hắn khá là mơ hồ. Hắn cứ nghĩ rằng lúc đó quá nhỏ để ghi nhớ, để ý lại mới thấy không hẳn như vậy.
Con người ta trưởng thành chắc chắn vẫn sẽ nhớ được một vài điều lúc bé, nhất là những sự kiện gây chấn động lại càng không thể quên. Bây giờ Sở Hạ phản ứng kịch liệt với biển như vậy, theo lý mà nói hẳn phải biết nguyên nhân từ đâu. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến thì đầu lại đau.
"Không nhớ được thì đừng cố, tôi sẽ cho người điều tra thử." Thấy hắn nhăn mặt như vậy, Diệp Mạc liền ôm chặt lấy hắn an ủi.
Sở Hạ im lặng một lúc lâu, rồi như hạ quyết tâm mà nói ra, "Chúng ta thử đến biển lần nữa được không?"
Đây là cách duy nhất khiến hắn có khả năng hồi phục ký ức. Đơn giản thô bạo nhưng biết đâu lại hữu dụng nhất.
Diệp Mạc nghe thế liền cau mày, đối mặt với Sở Hạ. "Nếu lỡ em lại ngất lần nữa thì sao?"
"Tôi không rõ, thế nhưng nếu không thử thì làm sao biết được." Sở Hạ thở dài.
Vốn dĩ hắn không quan tâm đến quá khứ là mấy, thế nhưng lần này lại ảnh hưởng đến thế, nếu lỡ lần sau đi đến đâu cũng gặp phải vấn đề vậy thì sao? Hắn không muốn trên người xuất hiện nhược điểm trí mạng.
"Lần sau chuẩn bị trước hẵng tới, bây giờ chờ cơ thể của em khoẻ lên đã." Diệp Mạc thoả hiệp.
Sở Hạ gật đầu, thả lỏng cơ thể mà tựa vào người của Diệp Mạc. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh đã thấy trong mơ. Những người đó tạo cho hắn cảm giác quen thuộc, thế nhưng lại không nói rõ quen thuộc ở chỗ nào.