Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Cô hầu


trước sau

Một đêm bị dằn vặt lăn qua lộn lại tới tận mấy giờ sáng, thế nên hôm nay giữa trưa rồi mà Sở Hạ vẫn chưa dậy nổi.


Thứ đó của Diệp Mạc quá khủng, đã thế còn không thèm nể nang gì mà làm liên tục mấy lần, ép cho đến khi hắn không còn bắn ra thứ gì nữa mới chịu ngừng. Từ giường cho tới phòng tắm, quả thật là phóng túng không biết kiềm chế.


Eo lưng của Sở Hạ lập tức gánh chịu hậu quả ngay, nhất là ở chỗ khó nói, vừa nóng rát lại vừa khó chịu. Hắn chống hông khó khăn ngồi dậy, đem tầm mắt nhìn khắp phòng.


Quần áo vứt lung tung đã được cất kỹ, mấy thứ vật dụng kia cũng ném hết vào trong thùng rác rồi. Chỉ là không thấy hung thủ gây chuyện đang ở chỗ nào.


Hôm qua làm việc đó quá nhiều, bây giờ Sở Hạ có ảo giác như trên mông mình đang cắm thứ gì đó vậy. May mà sức khoẻ của hắn rất tốt, chưa đến nỗi phải nằm im chờ người ta đến hầu hạ.


Sở Hạ thả hai chân xuống giường chậm chạp đứng lên, khoé mắt bỗng liếc thấy một mảnh giấy màu xanh được dán lên cái tủ đầu giường.


Hắn với tay lấy tờ giấy ghi chú đó, bên trên có viết mấy chữ. Nét chữ phóng khoáng dứt khoát thế này chắc chắn là của Diệp Mạc để lại: Tỉnh rồi thì mở lồng giữ nhiệt trên bàn.


Nhìn thấy lời dặn này, Sở Hạ lập tức đi tới mở cái lồng trên bàn ăn ra. Mùi thơm của thức ăn lập tức phả tới kích thích cơn đói của hắn. Thức ăn vẫn còn nóng ấm, được giữ nhiệt rất tốt. Bên trong là cháo được ninh nhừ cùng với thịt.


Sở Hạ vừa ăn vừa suy nghĩ, không biết Diệp Mạc đã ăn gì chưa. Sáng sớm đã bận rộn đi từ sớm, có lẽ lại bàn công việc.


Ăn được nửa chừng thì cửa phòng vang lên âm thanh lạch cạch mấy cái rồi mở ra. Diệp Mạc trở về, trên tay còn cầm theo một tập giấy.


"Cơ thể còn đau không?" Diệp Mạc chậm rãi đi tới, dùng lưng bàn tay cọ nhẹ khuôn mặt của hắn.


Sở Hạ không tránh, chỉ khẽ lắc đầu. "Không sao."


Thực ra vẫn còn hơi đau.


Kích cỡ của bản thân thế nào tất nhiên Diệp Mạc tự hiểu rõ, anh nhìn hắn đã ăn xong mới vỗ lên người hắn.


"Cởi quần ra, tôi bôi thuốc cho em."


"Hả? Không cần đâu." Sở Hạ lập tức lắc đầu từ chối, vị trí nhạy cảm như vậy làm sao có thể nói cởi là cởi được cơ chứ!


Diệp Mạc nhướn mày, không cho hắn có cơ hội cự tuyệt. "Chỗ nào trên cơ thể của em mà tôi chưa từng xem, lại nằm trên giường đi."


Bị anh nói trắng trợn như vậy, vành tai Sở Hạ nhất thời nóng lên. Hắn ho khẽ một tiếng, nói nhỏ, "Hay là để tôi tự làm?"


Đột nhiên Diệp Mạc đứng dậy, ánh mắt quét sạch Sở Hạ từ đầu đến chân rồi mở miệng, "Cho em hai lựa chọn, để tôi cởi hay tự mình cởi?"


Hai lựa chọn này cái nào hắn cũng không muốn. Nhìn vẻ mặt nói được làm được của anh, Sở Hạ đành phải chấp nhận số phận mà đi lại nằm úp sấp trên giường.


Diệp Mạc lấy ra một tuýp thuốc mỡ vừa mua, vỗ lên cặp mông săn chắc cong vểnh của hắn mấy cái.


"Tách hai chân ra."


Sở Hạ đành phải giấu mặt mà đặt hai chân sang hai bên.


Ở giữa hai cánh mông là hậu huyệt sưng đỏ, nhìn thấy hiện trạng thế này Diệp Mạc liền biết ôm qua bản thân hung hãn đến mức nào. Cũng may là chưa có chảy máu.


Thuốc mỡ mát lạnh lập tức được chui vào khiến Sở Hạ không kịp phòng bị mà giật mình. Cơn lạnh của nó an ủi đến hậu huyệt nóng hổi làm hắn cảm thấy dễ chịu.


Ngón tay Diệp Mạc mang theo thuốc mỡ mà khám phá mọi ngóc ngách trong cơ thể của Sở Hạ. Rõ ràng đêm qua làm rất nhiều, thế nhưng hôm nay nó vẫn cắn chặt lấy ngón tay của anh. Đúng là trời sinh dị bẩm.


Thoa thuốc mỡ không thể tránh khỏi vài hành động bị chệch hướng. Diệp Mạc như vô tình mà quẹt

qua vị trí nhạy cảm của Sở Hạ khiến hắn giật bắn.


Cơ thể hắn vô cùng thành thật mà nổi lên phản ứng.


"Mới đó mà đã cứng rồi sao?" Diệp Mạc hạ giọng trêu ghẹo.


Sở Hạ chôn mặt càng sâu, hận không thể biến mất luôn cho rồi. Hắn làm sao điều khiển được thân thể mình, chỉ vài hành động nhỏ đã có thể cứng rắn cơ chứ!


"Cần tôi giúp không?" Diệp Mạc liếm nhẹ vành tai của Sở Hạ, híp mắt nói.


"Không cần, cứ để vậy đi." Sở Hạ lùng bùng mà trả lời.


Bất chợt bàn tay còn lại của anh bao lên tính khí của hắn nhẹ nhàng tuốt. Nếu không xét việc đêm qua dằn vặt Sở Hạ quá độ thì anh đã trực tiếp đi vào rồi.


"Nhịn có thể sẽ hỏng mất đó."


Hai người làm loạn một phen, mãi tới quá trưa mới chịu dừng lại. Toàn thân Sở Hạ đều giãn nở, mềm nhũn mà nằm trên giường.


Diệp Mạc ngồi bên cạnh hắn, vừa hút thuốc vừa đọc văn kiện.


"Cho tôi một điếu." Nhìn anh như vậy Sở Hạ lại cảm thấy thèm.


Diệp Mạc không do dự đưa điếu thuốc mình đang hút sang cho Sở Hạ. Để cho hắn hút một hơi xong mới ngậm trở lại.


Anh vừa đọc tờ giấy trên tay vừa nhíu mày, đọc xong liền đưa qua cho Sở Hạ.


"Xem thử đi."


"Gì thế?" Sở Hạ vươn tay nhận lấy, sau khi xem xong sắc mặt hắn cũng trầm lại.


Diệp Mạc dụi tắt thuốc lá, suy đoán, "Nguồn tin bên Eric khá chắc chắn, nếu muốn đi sâu thì cứ thử gặp mặt xem sao."


Sở Hạ cũng nghĩ như vậy, ban nãy thứ mà anh đưa là tư liệu cá nhân về một người. Người này chính là một cô hầu năm xưa từng làm ở gia tộc liên quan tới Sở Hạ.


Nếu may mắn có lẽ sẽ thu được tin tức gì đó không biết chừng.


"Tối nay đi được không?" Sở Hạ suy tư rồi ngẩng đầu nhìn anh.


Diệp Mạc xoa mặt hắn, gật đầu.


"Được."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện