Sau khi ký kết hợp đồng xong, cuộc sống của Sở Hạ lập tức xoay hẳn một trăm tám mươi độ. Hắn bị chôn chân tại đây, ở căn phòng bị nhốt lúc trước. Ban đầu Sở Hạ cứ tưởng sẽ có kẻ nhân cơ hội gây khó dễ cho mình, vậy mà không hề, thậm chí bọn họ còn chả thèm để ý đến hắn. Nhìn chung cũng rất quy củ.
Căn nhà rộng lớn này không quá nhiều người, Diệp Mạc không thích ồn ào, vậy nên đa số đều sẽ ở nơi khác. Sở Hạ có thể xem là trường hợp hiếm hoi khi ở hẳn đây.
Hắn bị bắt làm trợ lý kiêm vệ sĩ cho Diệp Mạc, nói thì nói sang vậy thực chất chả khác chân sai vặt là bao. Thỉnh thoảng đêm khuya sẽ phải đem đồ ăn đến thư phòng cho anh, việc này ban đầu là người làm trong nhà làm, bây giờ giao cho Sở Hạ. Giờ giấc sinh hoạt của Diệp Mạc không tốt cho lắm, còn thường bỏ bữa, nhìn những tập văn kiện chất như núi kia cũng đủ hiểu là bận đến mức nào.
Không biết lựa chọn ở lại đây tốt hay xấu nữa, ít nhất ngày ba bữa không lo đói, còn được ăn ngon, đã thế không bị ép làm chuyện gì phạm pháp, thực ra lúc Diệp Mạc nêu yêu cầu này ra hắn có hơi bất ngờ, còn tưởng phải cái gì đáng sợ hơn. Đó giờ chưa từng làm mấy thứ này nên cũng không hiểu lắm, tuy nhiên có vẻ như Diệp Mạc không đòi hỏi nhiều.
Liếc nhìn người đàn ông đang bận đến tối tăm mặt mũi, Sở Hạ phải thầm khen một câu. Đúng thật là đàn ông đẹp trai nhất khi làm việc. Ánh sáng nhàn nhạt của đèn khiến cho khuôn mặt Diệp Mạc trở nên thâm thúy, ôn nhu hơn, tựa như là một vị trưởng bối hiền từ, thế nhưng Sở Hạ biết đó chỉ là vẻ ngoài, lên được vị trí này thì chắc chắn đều đã là kẻ thành tinh cả rồi.
Nghe được động tĩnh từ đằng sau, Diệp Mạc xoa mắt quay đầu.
"Sao không gõ cửa?" Lời này thoạt nghe thì có vẻ bình thường, thế nhưng lại khiến Sở Hạ run lên.
"Quên mất." Hắn nhỏ giọng đáp lại, thật sự hắn không có thói quen làm mấy lễ nghi này.
Nhìn thấy trên tay Sở Hạ là bữa ăn thường ngày, Diệp Mạc không truy cứu nữa, dù sao thì có cho mấy thông tin quan trọng thì tên này cũng đâu biết phải làm gì đâu. "Để đó rồi ra ngoài đi."
Sở Hạ âm thầm vui vẻ, nhanh chóng đặt xuống rồi không do dự mà bước nhanh ra ngoài. Biết đâu được nếu ở lại có khi không cẩn thận chọc tức người ta.
Diệp Mạc nhìn theo nhướn mày, người này có vẻ sợ sệt mỗi khi ở gần mình. Anh không động đến thức ăn, có quá nhiều việc phải làm, nếu dừng lại làm việc khác thì sẽ không kịp. Với cái kiểu sinh hoạt này mà dạ dày vẫn chưa có vấn đề gì thì đúng là ông