Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Gặp


trước sau

Tám giờ tối.


Sở Hạ ăn mặc chỉn chu tới địa điểm mà Tống Hàn báo trước. Sau khi xác định được thân phận xong hắn liền bước vào.


Quy mô bữa tiệc này quả thật rất khoa trương, nghe nói là của một vị giám đốc lớn. Hắn không có hứng thú muốn biết chủ bữa tiệc là ai, thế nên chỉ cầm một ly rượu rồi vào góc phòng đứng.


Một người đàn ông vừa bước ra, người nào người nấy lập tức sà tới, Sở Hạ liếc mắt liền biết đây chính là chủ nhân của buổi tiệc lớn này.


Đám người kia mang mục đích lộ liễu quá, nếu muốn tạo mối quan hệ cũng không cần phải thể hiện niềm nở tới mức giả tạo như vậy chứ.


Hắn nhàm chán đứng đó nhìn bọn họ biểu diễn rồi lại cúi đầu, nhẩm tính xem khoảng bao nhiêu phút nữa sẽ đi về. Hắn còn chưa ăn được bao nhiêu, cơm tối phải dựa vào thức ăn trang trí đẹp đẽ nhưng cực kỳ hà tiện trên bàn.


Mặc cho đám đông ồn ào cư xử thanh lịch, Sở Hạ không hề ngần ngại đứng đó ăn uống. Hắn vô cùng tự nhiên, không xem ai ra gì.


Không biết qua bao lâu, đột nhiên âm thanh ồn ào xung quanh trở nên yên lặng, bên cạnh hắn vang lên tiếng hít khí.


Sở Hạ nghi hoặc nhìn mấy người bên cạnh mình rồi men theo tầm mắt bọn họ nhìn về hướng kia. Vừa mới lướt đến, hắn lập tức cứng đờ toàn thân, bàn tay đang cầm nĩa lập tức rơi xuống.


Âm thanh này không lớn, thế nhưng tầm nhìn của Diệp Mạc đột nhiên nhìn về hướng này, chính xác là nhìn chằm chằm vào Sở Hạ.


Tầm mắt đó như có thực thể khiến Sở Hạ rùng mình, toàn thân nóng lên. Hắn cứ như một người máy, luống cuống không biết phải phản ứng như thế nào.


Cũng may Diệp Mạc nhìn không lâu, anh quay mặt đi bắt tay với vị giám đốc kia. Vị giám đốc đó cười nói giao lưu với anh.


Ba năm không gặp, gương mặt Diệp Mạc không thay đổi gì nhiều, thế nhưng khí chất trên người lại càng bạo ngược hơn.


Bây giờ hắn không biết nên đi hay ở, chùn chân mà nhìn Diệp Mạc. Sở Hạ đi ra bên ngoài, chọn một chiếc ghế khuất bóng rồi ngồi xuống.


Ban nãy uống rượu khiến hắn hơi mơ màng, nhắm mắt cảm nhận gió mát phả vào người.


Sở Hạ chưa ngồi được bao lâu, bên cạnh đã có tiếng bước chân đi tới. Vài giây sau một cô gái xuất hiện, có vẻ bất ngờ khi ở đây lại có người, cô theo bản năng lùi lại.


"Xin lỗi, tôi không biết ở đây có người." Cô gái đó cúi đầu.


Sở Hạ thấy thế liền đứng dậy, lịch sự nhường chỗ. "Không sao, tôi ngồi đủ rồi."


Cô gái đó lập tức đỏ mặt, rung động về sự lịch thiệp này của hắn. Đã thế còn phối với khuôn mặt đẹp trai như vậy, khó tránh khỏi người ta ảo tưởng.


"Anh..."


"Lại đây."


Hai giọng nói cất lên cùng lúc, Sở Hạ với cô gái kia sửng sốt quay đầu. Nhận rõ đó là ai, biểu cảm của hai người lập tức biến hoá đa dạng.


Cô gái đó không biết Diệp Mạc đang nói với ai, khi đang phân vân có nên đi tới hay không thì người bên cạnh đã bước trước.


Vẻ mặt Sở Hạ như đang cố đè nén cái gì đó, hai ba bước đã tới gần Diệp Mạc. Anh lạnh tanh liếc cô gái kia, sau đó xoay người.


Đang yên đang lành bị nhìn như vậy, cô gái kia oan ức mà rùng mình.


Diệp Mạc sải bước rất nhanh đến xe của mình, tiếp đó lạnh mặt ngồi vào bên trong.


"Tôi... Tôi phải trở về... Á!"


Hắn còn chưa kịp nói được câu hoàn chỉnh đã bị anh túm lấy kéo vào trong xe, tay đưa ra bóp cằm ép Sở Hạ ngẩng đầu.


"Em còn muốn về?"


Sợ rằng Diệp Mạc hiểu nhầm, Sở Hạ vội vàng khai ra. "Tôi... Va li của tôi còn ở trong khách sạn."


Khuôn mặt Diệp Mạc thoáng thả lỏng một chút, thế nhưng sức nắm trên tay vẫn rất mạnh. Sở Hạ đoán có lẽ tay mình đã bầm tím lên mất rồi.


Một đường về nhà sắc mặt Diệp Mạc vẫn luôn giữ vẻ âm u. Tới nơi, nhìn thấy căn nhà quen thuộc kia, Sở Hạ bỗng chốc cảm thấy

hoài niệm.


Hắn bị anh lôi vào trong phòng rồi thô lỗ ném xuống giường. Sở Hạ xoa nắn cổ tay, còn chưa kịp định thần đã bị Diệp Mạc lôi roi da ra trói lên giường.


"Bỏ lại một câu rồi chơi trò mất tích, em muốn bị tôi phạt thế nào đây?" Diệp Mạc nắm mạnh cằm hắn, ép cho Sở Hạ đau nhức không thôi.


"Tôi..." Hắn gian nan nói chuyện, "Tống Hàn bảo đã nói với anh rồi mà."


"Cái bảo mà em nói chính là để ẩn danh một câu 'Tôi sẽ trở về' là xong à? Hử?" Diệp Mạc tức giận không hề nhẹ, sau khi biết được tin này, anh liền trực tiếp đập phá mọi đồ đạc ở trong nhà.


Càng đáng tức hơn là anh không hề có một chút manh mối nào về Sở Hạ, không biết Tống Hàn giấu bằng cách nào mà có thể lọt khỏi mạng lưới của Eric.


"Nếu như tôi không bắt gặp em ở đó thì em không hề muốn gặp tôi đúng không?" Diệp Mạc không ngừng tra hỏi, dồn nén bao lâu nay hoàn toàn bùng phát.


Sở Hạ bị hỏi một mạch, cố gắng thoát khỏi sức mạnh của anh. Hắn khổ sở nói ra, "Không phải, tôi định ngày mai sẽ tới tìm anh. Tôi chỉ mới xuống máy bay hôm nay thôi."


"Tống Hàn nói với tôi là đã thông báo cho anh rồi, tôi không biết sẽ nói như vậy, anh ấy cũng bảo rằng sẽ không cho tôi rời đi nếu như ba năm này không học xong. Tôi không còn cách nào khác." Sở Hạ nhanh chóng thuật lại toàn bộ mọi chuyện, từ việc của Thiên Sính tới sinh hoạt ba năm nay của mình. Tất tần tật đều nói ra cho Diệp Mạc nghe, không nửa điểm giấu giếm.


"Thật không?" Diệp Mạc cau mày, hơi thả lỏng tay ra.


Nhân cơ hội đó Diệp Mạc lập tức túm lấy tay anh. "Tất cả đều là thật."


Nhìn sâu vào đôi mắt đó, Diệp Mạc liền biết rằng hắn không hề nói dối, tâm tình hoà hoãn một chút.


Khi Sở Hạ tưởng mình đã thoát nạn, còn chưa kịp thở phào thì đột nhiên Diệp Mạc trầm giọng cất lên một câu.


"Mấy năm nay tôi đã hao phí sức lực tìm em như vậy, hôm nay em phải chịu phạt."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện