Cả Cố Dã lẫn Tu Kiệt đều vô cùng hãi trước sự đề nghị của Từ Di Nhiên, Tu Kiệt không nghĩ ngợi xoay người ra ngoài đóng cửa không đến một giây.
Ngay khi Tu Kiệt rời khỏi, Từ Di Nhiên đứng thẳng người, yếu vía như Tu Kiệt vốn không thể làm được chuyện lớn.
Cảm giác tủi hổ dâng trào, Cố Dã quay đi co người lại, nước mắt lại chảy ra lần nữa. Lời Từ Di Nhiên nói, anh không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
"Ông xã." Thấy tâm tình Cố Dã trở nên nhạy cảm, Từ Di Nhiên nằm xuống bên cạnh, xoay mặt anh qua đối mặt cô, lấy tay gối đầu mình, nhẹ nhàng lên tiếng dỗ dành: "Em chỉ muốn Tu Kiệt thấy khó mà lui, đừng nghĩ lung tung, em chỉ có một mình anh."
"Thật không?" Biểu cảm Cố Dã mong mỏi chờ đợi, mi mắt còn đọng nước khẽ chớp nhẹ một cái.
Từ Di Nhiên áp sát mặt Cố Dã, nghiêm túc thỏ thẻ: "Đương nhiên rồi."
Nói rồi Từ Di Nhiên hôn nhẹ lên môi Cố Dã, anh liền cong môi mỉm cười. Cố Dã dễ giận dễ khóc nhưng cũng rất dễ dỗ dành, chỉ cần cho anh một lời khẳng định, anh sẽ nghiêm túc tin tưởng.
Bữa trưa cùng dùng cơm, sắc mặt Tu Kiệt cực kỳ khó coi, anh không ngờ đứa trẻ anh từng biết chỉ nghĩ đến chuyện kiếm thật nhiều tiền nuôi mẹ, ngay cả mạng sống cũng chẳng cần, vậy mà hiện tại lại ham mê nam sắc.
Thấy thái độ hầm hầm của Tu Kiệt và sắc mặt tươi tỉnh của Cố Dã, bà Từ khẽ mỉm cười, đoán Từ Di Nhiên đã ra tay dẹp loạn mang thái bình về. Dù vậy mọi chuyện vẫn chưa thể xem là xong, đặc biệt bà Từ càng lo lắng cho Cố Dã nhiều hơn, nhỡ Tu Kiệt không chịu thua làm càn sẽ lớn chuyện.
Tạm gác chuyện không vui tham gia vào tiệc tối, Tu Kiệt là nhân vật chính cùng bố tươi cười đón tiếp khách.
So với những năm trước, vị trí của Từ Di Nhiên vượt hẳn lão Tu, cô giờ đây ngẩng cao đầu chẳng còn khép nép trước những kẻ có quyền lực như xưa, ngược lại bọn họ còn phải cúi đầu chào khi thấy cô từ xa.
Thực chất sự xuất hiện của Từ Di Nhiên chiếm mọi sự chú ý của những người có mặt, dù có quyền lực ở thành phố này như thế nào khi đứng trước cô cũng không dám đứng thẳng lưng, những kẻ từng làm khó dễ cô lúc cô còn nhỏ giờ đây càng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ở bàn tiệc sát bên hồ bơi, gần bậc thang dẫn lên cửa chính, Cố Dã ngồi cùng ông bà Từ và một vài cặp vợ chồng kinh doanh hợp pháp.
Tiếng nhạc sập xình, ánh đèn màu xanh phủ cả không gian rộng lớn dưới màn đêm, Cố Dã dõi theo gương mặt vô cảm của Từ Di Nhiên đang đứng nói chuyện với những người đàn ông trung niên vàng đeo khắp người, tay cầm rượu tay cầm điếu thuốc lá, mặt mày bọn họ rất vui vẻ.
Trời lạnh, Từ Di Nhiên mặc mỗi chiếc áo len dài tay, một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài cũng không có. Dáng vẻ Từ Di Nhiên xa cách, mái tóc dài bay nhẹ trong gió, mỗi lần nhả khói thuốc đều tỏa ra khí chất mờ ảo mê hồn.
Đứng cùng những gã đàn ông to con, Từ Di Nhiên gầy yếu mỏng manh, tưởng tượng hứng một cái tát từ bọn họ cũng có thể khiến cô gục ngã ngay tức khắc.
Trong mắt Cố Dã, dường như anh và cô tách thành hai thế giới khác biệt, Từ Di Nhiên dường như đứng ở một nơi rất cao, còn chỗ anh đang đứng không thể nào với tới được.
Trông thấy Cố Dã buồn buồn, bà Từ bên cạnh vỗ vào lưng anh, cảm giác của anh bà rất hiểu, đành mở lời an ủi: "Đợi một thời gian Di Nhiên bớt bận rộn, mẹ nhất định bắt nó bồi thường lại cho con."
Cố Dã mỉm cười, có một gia đình đủ đầy, được bố mẹ vợ quý mến, anh không cần cô phải bù đắp bất kỳ thứ gì, chỉ mong cô một lòng một dạ yêu anh.
Bà Từ ngay từ đầu vốn rất thích Cố Dã làm con rể bà, nhưng sâu trong thâm tâm bà lại luôn cảm thấy tội lỗi khi để anh lấy con gái bà, bà biết Từ Di Nhiên luôn ở ngoài vùi mình trong công việc kiếm tiền, chưa kể đến môi trường làm việc nguy hiểm có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào. Bà thương Cố Dã không đơn giản vì anh ngoan và hiểu chuyện, mà còn thương anh vì phải chịu những thiệt thòi từ con gái bà không thể dành cho anh.
Giữa bữa tiệc, một người đàn ông ngoài năm mươi bỗng nhiên đi đến, vàng đeo chói mắt người đối diện, phong cách ăn mặc trẻ trung thoải mái, ông ta cười cười nâng ly rượu mời ông bà Từ.
"Ông bà Từ, lâu lắm mới gặp lại, không ngại uống với tôi một ly chứ?"
Bà Từ bên ngoài xã hội phong thái thanh cao, cười lịch sự đáp lại: "Rượu thì không tiện, chúng tôi xin dùng trà thay rượu. Mời"
Ông bà Từ cùng người đàn ông kia nâng ly uống. Lần này ra ngoài Cố Dã được dịp mở mang tầm mắt, ở nhà cư xử thế nào cũng được, ra ngoài ông bà Từ sang trọng, cách nói chuyện khác hẳn bình thường.
Gã đàn ông sau khi được nhân viên phục vụ tiệc châm rượu, sẵn tiện lấy thêm một ly khác đưa đến trước mặt Cố Dã, không cho anh tìm cách từ chối liền cười hỏi: "Anh rể, có thể nể mặt tôi uống một ly không?"
Một người đàn ông gấp đôi tuổi gọi hai tiếng anh rể khiến Cố Dã sợ hãi, quyền lực chính là thứ quyết định vai vế trong giới ngầm, bởi vậy có nhiều kẻ luôn tìm đủ thủ đoạn leo lên vị trí cao nhất.
Trong lúc Cố Dã lẫn ông bà Từ đều khó xử, Từ Di Nhiên bỗng xuất hiện, cầm lấy ly trong tay người đàn ông kia, bình thản từ chối: "Anh ấy không được uống rượu."
"Chị Nhiên, độ cồn nhẹ lắm, không sao đâu." Ông ta cười lớn xua tay.
Từ Di Nhiên giơ ly rượu lên lắc nhẹ, mặt nước màu vàng sóng sánh chuyển động lắc lư trong không gian ly hình trụ. Ánh mắt Từ Di Nhiên thoáng lên tia lạnh lẽo dành cho người đàn ông, cố ý