Thời điểm cận Tết, công việc ở sòng bạc bước vào giai đoạn bận rộn, Từ Di Nhiên ngoài lúc làm việc còn phải học vẽ tranh, về đến nhà liền lăn ra ngủ, lúc thức dậy ăn xong lại tiếp tục đến sòng bạc.
Từ lúc biết Lạc Nhân chuyển đến đối diện nhà Từ Di Nhiên, ông bà Từ thường xuyên ghé đến hơn, chủ yếu canh chừng sợ con gái lầm đường. Bà Từ nghe đến Từ Di Nhiên bận đến mức không ngủ đủ giấc, thay vì lo lắng bà lại vô cùng vui mừng, bởi chỉ có như vậy con gái bà mới không có thời gian suy nghĩ lạc lối.
Buổi chiều tối ở sòng bạc, A Nhĩ từ ngoài vào phòng làm việc của Từ Di Nhiên, nghiêm túc báo cáo: “Chị, lúc chiều chủ thầu gọi điện báo đã xây thêm một tầng theo yêu cầu, khi nào chị ghé qua xem được?”
Từ Di Nhiên xoa xoa thái dương, trên bàn trước mặt tràn ngập giấy tờ, mệt mỏi nói: “Bảo ông ấy, nếu có thể đào một hầm làm phòng.”
A Nhĩ ngồi xuống ghế, nghe Từ Di Nhiên nói liền ngạc nhiên ra mặt: “Lúc đầu trước khi xây đã tính toán, chị đòi xây thêm lắm phòng như vậy làm gì?”
“Phòng vẽ tranh cho Cố Dã, phòng làm rạp phim.”
“Ồ.” A Nhĩ bất giác cảm thán trong ngưỡng mộ, gật đầu thán phục: “Hóa ra con người ta thay đổi đều có lý do.”
Khóe môi Từ Di Nhiên vừa cong lên ẩn ý, A Nhĩ ngửi được mùi không lành vội vã bật dậy chạy trước khi bị cô mang chuyện Tu Kiệt ra châm chọc.
“Em đi gọi điện cho chủ thầu.”
Sáng hôm sau, Từ Di Nhiên từ chỗ học vẽ tranh trở về nhà, vừa mở cửa đã chạm ngay mặt Lạc Nhân đang ngồi ở phòng khách trò chuyện cùng bà Từ. Bầu không khí mang nhiều sắc thái khác nhau, đặc biệt là biểu cảm gượng gạo trên mặt bà Từ như sợ Cố Dã phát hiện, còn Lạc Nhân vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Nghe tiếng mở cửa, Cố Dã từ bếp đi ra, mặt mũi không vui lên tiếng hỏi: “Bà xã, sao hôm nay em về trễ vậy?”
Từ Di Nhiên tháo giày vứt cạnh tủ, bước đến gần Cố Dã, theo thói quen đưa tay ôm thắt lưng anh, nhẹ giọng áy náy: “Sòng bạc nhiều việc mà.”
Không gian như chỉ còn có hai người, Từ Di Nhiên không để ý đến sắc mặt khó coi của bà Từ, cũng chẳng màng đến ánh mắt chăm chú của Lạc Nhân. Trong khi đó, sự chú ý của Cố Dã cũng chỉ đổ dồn lên Từ Di Nhiên, quên mất trong nhà có người mà vô tư ôm ấp cô.
Vào phòng ngủ, Từ Di Nhiên mới thả lỏng bản thân bày ra dáng vẻ cạn kiệt sức lực, chậm chạm cởi quần áo. Cố Dã đến tủ lấy đồ mặc ở nhà cho Từ Di Nhiên, xoay đầu nhìn cô, lo lắng hỏi: “Em đói không? Anh đi nấu đồ ăn cho em nhé?”
“Không cần đâu, để ăn trưa luôn.” Từ Di Nhiên bước đến lấy quần áo và khăn từ tay Cố Dã, lê thân vào trong nhà tắm.
Cố Dã dõi theo bộ dạng như sắp gục ngã của Từ Di Nhiên liền đau lòng, ấn đường cũng vô thức cau chặt lại. Nhìn thấy Từ Di Nhiên bên ngoài vất vả kiếm tiền, Cố Dã tự nhận bản thân mình vô dụng, anh là đàn ông, đáng lẽ phải làm trụ cột kinh tế cho gia đình, đằng này lại để vợ mình lo hết từ trong ra ngoài.
Anh đến nhặt quần áo của Từ Di Nhiên vừa cởi bỏ trên sàn lên bỏ vào giỏ đồ bẩn, lần nữa phát hiện ra vết màu vẽ dính trên đồ của cô.
Nỗi hoài nghi trong lòng Cố Dã vô tình dần lớn lên, suốt hơn một tháng nay anh thường xuyên phát hiện quần áo Từ Di Nhiên mặc dính màu, trong khi đó cô không hề bước vào phòng tranh của anh.
Cố Dã nhớ rõ Từ Di Nhiên từng nhắc đến việc vẽ tranh khỏa thân, có lẽ cô sẽ không ra ngoài tìm một người để tập luyện...
Bên ngoài, ông Từ loay hoay trong bếp, tài nghệ nấu ăn sở dĩ không xuống tay đều nhờ nấu ăn cho mẹ con bà Từ mỗi ngày. Cùng lúc đó, bà Từ kể từ lúc Cố Dã sang tận nhà mời Lạc Nhân qua cùng ăn tiệc mừng Tết Tây, bà luôn ở trong trạng thái thấp thỏm.
Đối với Tu Kiệt, bà Từ có thể không xen vào quá nhiều, bởi Từ Di Nhiên và anh ta vốn không có tình cảm với nhau, nhưng Lạc Nhân thì khác, Từ Di Nhiên và anh đã từng yêu nhau, từng có thời gian bên nhau, bà chỉ sợ con gái bà trong lúc thiếu tỉnh táo mà lầm đường lạc bước.
Nếu cùng đặt Cố Dã và Lạc Nhân lên cùng một bàn cân, cả hai một chín một mười, nhưng nếu phải lựa chọn một người làm con rể, bà Từ chắc chắn chọn ngay Cố Dã không cần suy nghĩ. Cho dù Lạc Nhân có tốt cách mấy, nghề nghiệp khiến nhiều người ngưỡng mộ thì đến cuối cùng, anh và Từ Di Nhiên