Rõ ràng, trong lòng Cố Dã đang giận Từ Di Nhiên, nhưng không cách nào ngăn bản thân ngừng lo lắng cho cô. Anh sợ rằng khi đường đột về quê sẽ gây ra nỗi hiềm nghi, khi đó Từ Di Nhiên sẽ không yên với bà Từ, thế nên chỉ còn cách trực tiếp thông báo trước với bà một tiếng.
Buổi chiều tối, Cố Dã thức dậy tắm rửa thay đồ, định bụng sang nhà ông bà Từ, tự mình nói với hai người chuyện anh về quê, nhất định không làm ảnh hưởng đến Từ Di Nhiên. Nhưng ngay khi ra khỏi phòng ngủ, Cố Dã lại bắt gặp Từ Di Nhiên ngồi ôm laptop ở phòng khách, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, không có ý sẽ đến sòng bạc đi làm.
Nghe thấy tiếng mở cửa truyền từ phía sau lưng, Từ Di Nhiên nhanh tay thoát khỏi tài liệu bản vẽ nhẫn cưới đã chỉnh sửa được gửi từ nhà thiết kế Ý.
Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn Cố Dã, thấy anh mặc quần áo như đang chuẩn bị ra ngoài, cô liền lên tiếng hỏi: “Anh định đi đâu?”
“Đến nhà bố mẹ.” Cố Dã không nóng không lạnh đáp.
Từ Di Nhiên gập laptop lại, đứng lên đi đến chỗ Cố Dã, nghiêm túc nhìn anh, trong lòng không khỏi bất an: “Anh vẫn đang giận em sao?”
“Không có.” Cố Dã đưa mắt nhìn chỗ khác, khẽ thở dài một hơi, tiếp lời: “Anh đi đây.”
Cố Dã cất bước ra hướng cửa, không có ý rủ Từ Di Nhiên đi cùng, thái độ hờ hững rõ rệt. Từ Di Nhiên liếm môi khô khốc, lòng dạ thấp thỏm không yên, lên tiếng tìm cớ ngăn Cố Dã: “Ông xã, sáng giờ em vẫn chưa ăn gì.”
Bước chân Cố Dã bất chợt dừng lại nhưng vẫn đứng quay lưng với Từ Di Nhiên, lạnh nhạt đáp: “Có lẽ Lạc Nhân đã tan làm, em có thể rủ anh ta đi ăn cùng.”
Nói xong Cố Dã liền thẳng bước ra khỏi nhà, Từ Di Nhiên chống tay lên lưng ghế, bộ dạng lúc này vô cùng thảm hại. Không cần hỏi đến, Từ Di Nhiên cũng biết cơn ghen này của Cố Dã không giống như những giận hờn làm lẫy trước kia.
Tại nhà ông bà Từ, bà Từ vừa nghe Cố Dã nói muốn về quê thăm mẹ liền giận dữ đập bàn, khăng khăng cho rằng Từ Di Nhiên lại gây chuyện khiến anh giận.
Trái ngược lại sự hùng hổ của bà Từ, Cố Dã vô cùng điềm tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Gần một năm rồi con chưa gặp mẹ ruột, dù sao Di Nhiên thời gian này chỉ ở sòng bạc, con ở nhà có chút buồn chán, muốn về quê một lúc, sẵn tiện còn phải bàn bạc về chuyện kết hôn của bọn con với mẹ con.”
Bà Từ nghe lời giải thích của Cố Dã liền dịu dàng, ngẫm thế nào cũng cảm thấy có lý, Từ Di Nhiên bận rộn tối mắt tối mũi không ngủ đủ giấc thì lấy đâu ra thời gian ra ngoài làm bậy, trong khi đó Cố Dã về quê có lẽ là bàn bạc về chuyện tổ chức hôn lễ sau Tết.
“Vậy cũng được, nhưng mà khi nào con mới về lại thành phố?” Bà Từ xem như đồng ý để Cố Dã về quê, vẫn không quên dò hỏi chắc chắn để không vụt mất chàng rể này.
“Dạ có lẽ là trở về trước Tết.”
“Hả? Một tháng lận à? Hay con về chừng một tuần thôi, rồi đưa mẹ con lên đây, con đi lâu quá mẹ sợ Di Nhiên một mình ở nhà...”
Tuy bà Từ không nói rõ nhưng Cố Dã hoàn toàn hiểu ý bà, anh cong môi cười nhạt, ảm đạm nói lời tận đáy lòng: “Nếu Di Nhiên thật lòng yêu con, cô ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với con, nếu cô ấy không thật lòng, dù con có cố giữ như thế nào cũng không giữ được trái tim cô ấy.”
Không rõ vì sao nghe Cố Dã nói, bà Từ lại thương anh hơn, bà cảm nhận được người con trai này đã vì con gái bà đã hi sinh và chịu đựng rất nhiều.
Tại văn phòng trong sòng bạc, Từ Di Nhiên ngồi xoa thái dương với bộ dạng mệt mỏi, A Nhĩ sau khi nghe chuyện Cố Dã muốn về quê liền mặt nhăn mày nhó cất tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
“Chị, lần này là chị sai trước mà, đều tại chị che giấu chuyện cũ với tên cảnh sát đó, chị để anh rể đi kẻo lúc rước về lại chẳng dễ.”
Từ Di Nhiên ngước mắt nhìn A Nhĩ, uể oải nói: “Vậy mày nói phải làm gì? Bây giờ anh ấy luôn nghi ngờ tao không thật lòng, mọi chuyện trong kế hoạch lại chưa đâu vào đâu, nói ra không có bằng chứng, lấy gì để anh ấy tin?”
A Nhĩ