Đến sòng bạc, Từ Di Nhiên như ngồi trên đống lửa, chỉ muốn gặp Cố Dã ngay lập tức.
Năm đó, dù sắp ngất đi Từ Di Nhiên vẫn nhớ hình dáng người cứu cô rất trẻ, da thịt lại rất trắng. Khi tỉnh dậy ở chỗ xa lạ, Từ Di Nhiên nghe Hàn Mạt nói chính Kiều Lục Nghị là người ra tay cứu, trong lòng cô vốn đã có hoài nghi Kiều Lục Nghị chỉ là người cứu cô sau.
Từ Di Nhiên nhớ rất rõ sau đầu gần ở gáy Cố Dã có một vết sẹo, khi mới phát hiện cô còn nghĩ anh bị nhà họ Cố gây ra, nhưng không ngờ vết sẹo chưa từng biến mất ấy sau bao nhiêu năm lại chính là minh chứng cho sợi dây liên kết cho cô và anh.
Nhìn thấy mặt mũi đăm chiêu của Từ Di Nhiên, A Nhĩ cũng sốt ruột không kém lên tiếng hỏi: "Chị, lời tên đó nó có đáng tin không?"
Từ Di Nhiên thở ra nặng nề, từ đầu óc đến lòng dạ đều rối tung lên: "Từ trước giờ tao cũng đã nghi ngờ anh Nghị không phải là người ra tay cứu lúc cấp bách, nhưng điều tao không ngờ người thật sự cứu tao lại là Cố Dã."
A Nhĩ suy nghĩ cẩn trọng, lưỡng lự hỏi tiếp: "Vậy chuyện hắn nói, ông chủ cứu chị về có mục đích, cũng là thật?"
"Không." Từ Di Nhiên lắc đầu, hoàn toàn tin tưởng Kiều Lục Nghị: "Anh Nghị chưa từng đòi hỏi điều gì ở tao. Đúng ra mà nói, nhờ có anh ấy, cuộc đời tao mới bước sang trang mới, có cơ hội gặp được Cố Dã, còn không có lẽ tao vẫn là một đứa đầu đường xó chợ bị người khác chà đạp."
A Nhĩ gật gù tán thành, sau một lúc chợt thở dài lo lắng: "Còn anh rể, giờ chị tính sao?"
Lòng dạ Từ Di Nhiên đã sôi sùng sục kể từ lúc biết Cố Dã là người cứu mình năm đó, cô chỉ muốn được gặp anh ngay tức khắc.
Qua vài giây im lặng, Từ Di Nhiên đập bàn đứng dậy, khí thế hừng hực nóng vội: "Tao phải tìm anh ấy về."
"Ngay bây giờ?" A Nhĩ lên giọng ở cuối câu, sau đó liền lắc đầu phản bác ý nghĩ này của Từ Di Nhiên: "Không được, giờ chị đến gặp anh rể, lý do vì chị biết anh ấy là người từng cứu chị năm đó, vậy có khác gì chị tìm anh ấy vì ơn nghĩa, khi đó anh rể sẽ càng mất lòng tin vào tình yêu với chị hơn."
"Vậy phải làm sao?" Từ Di Nhiên mặt mày nhăn nhó hỏi.
"Còn làm sao nữa, đương nhiên là mau chóng thực hiện kế hoạch, rút ngắn thời gian đưa anh rể về."
A Nhĩ vừa nói xong Từ Di Nhiên đã chạy đi, cậu ngơ ngác hỏi lớn: "Chị đi đâu?"
Tiếng Từ Di Nhiên ngoài hành lang vọng vào: "Đến phòng tranh."
Mười một giờ kém, Từ Di Nhiên cùng A Nhĩ đến hộp đêm như đã hẹn với Hạ Phong, cả hai mang gương mặt tươi tỉnh vào trong.
Không gian mập mờ náo nhiệt, Hạ Phong cùng bạn bè và đàn em ngồi ở một bàn trong quán, mỹ nữ vây xung quanh phục vụ. A Nhĩ và Từ Di Nhiên chia nhau mỗi người một hướng, A Nhĩ đi về phía chỗ Hạ Phong, nhướng mày ra dấu cho anh ta theo mình.
Hạ Phong theo A Nhĩ đến phòng riêng trong hộp đêm, dáng vẻ anh ta cao ngạo không chút lo lắng, ngược lại còn hống hách cảnh báo: "Cậu và Từ Di Nhiên giở trò, đừng trách thông tin đời tư phức tạp của cô ta và Kiều Lục Nghị nằm trên mặt báo."
"Anh nghĩ nhiều rồi." A Nhĩ cười khẩy, ánh mắt lộ rõ tia chán ghét, nhân cơ hội điều tra một chút: “Năm đó tại sao anh lại muốn cưỡng bức chị tôi?”
Thấy cách nói chuyện của A Nhĩ vô cùng bình tĩnh, Hạ Phong cũng chẳng ngán mà đáp thẳng: “Chị cậu vẫn chưa nói với cậu nhỉ? Năm đó con bé ấy mới mười mấy tuổi đã dẫn người đi phố đòi tiền bảo kê, ai nhìn cũng chướng mắt muốn giết, tôi cưỡng bức cô ta chính là thay bọn họ trả thù, thậm chí còn bảo vệ được cái mạng của cô ta, tôi làm chuyện quá tốt