Bên trong phòng làm việc, Từ Di Nhiên đưa mắt dõi theo A Nhĩ bước vào, tiếp theo là con riêng vợ sau của bố ruột, cuối cùng là Cố Dã. Thấy Cố Dã, sự tập trung của Từ Di Nhiên liền đổ lên anh, trông biểu cảm chẳng mấy vui vẻ của anh cũng đoán được anh đang không vui vì sự xuất hiện của người thanh niên kia.
Cố Dã kiêu ngạo đi đến cửa sổ sau lưng Từ Di Nhiên, đanh đá liếc xéo cô một cái cảnh cáo. Đáp lại, Từ Di Nhiên mím môi nhịn cười, ánh mắt cưng chiều dõi theo anh.
Tu Kiệt thấy A Nhĩ liền tươi cười đứng lên chào đón, kết quả cậu vừa trừng mắt một cái anh ta đã không dám đến gần.
Người thanh niên kia đi đến trước mặt Từ Di Nhiên, dáng vẻ không chút khuất phục, ngược lại còn tỏ thái độ ra mặt: “Số tiền đó chúng tôi nhất định sẽ trả, chị ra tay bắn bố, bây giờ ông ấy nằm một chỗ, tiền viện phí chu cấp chị phải lo.”
Từ Di Nhiên cười lạnh châm biếm: “Cậu đến đây tìm để đòi tiền?”
Nghe thấy cuộc nói chuyện, Cố Dã ngạc nhiên xoay đầu nhìn, ban đầu anh còn nghĩ Từ Di Nhiên chủ động đến tìm cậu ta, biết được cô trong sạch anh liền cong môi cười hài lòng.
“Cái gì phải ra cái nấy, tôi nghe bố nói chị đã đồng ý gia hạn thêm một tuần, ngay sau đó lại hạ thủ, danh tiếng của chị cũng không nhỏ, sao lại có thể trở mặt như vậy?”
Giọng cậu ta càng lúc càng lớn tiếng, Từ Di Nhiên lại vô cùng điềm nhiên chẳng hề bị tác động, ung dung đáp trả: “Hải Sâm, thấy cậu vì bố cậu mà đích thân đến đây thật khiến tôi cảm động. Có điều, cậu đừng quên, món nợ đó là mẹ con cậu gây nên, kẻ phải kiếm tiền trả là các người, không phải ông ta. Bây giờ đến đây đòi tiền ngược lại? Tôi chưa giết cả nhà các người là nhân đức lắm rồi, đừng thấy tôi bỏ qua hết lần này đến lần khác mà cho rằng tôi không dám động vào các người. Đều là một lũ ngu xuẩn rẻ tiền.”
Hải Sâm tức giận phập phồng lồng ngực, bản tính thích ăn chơi hơn thích làm đã ăn sâu vào máu, giờ đây bắt cậu ta một ngày ngồi văn phòng tám tiếng chẳng khác nào ở tù. Lẽ ra bố ruột Từ Di Nhiên có thể tiếp tục đi làm kiếm tiền, nhưng lại bị cô khiến cho ngồi cũng chẳng nỗi huống chi là đến công ty làm việc.
Thấy vẻ mặt kém sắc của Hải Sâm, Từ Di Nhiên thong thả mỉm cười, mở ngăn tủ ném lên bàn một sấp tài liệu, chậm rãi cất tiếng: “Để tôi giúp cậu tính trọn cả đôi đường nhé, bây giờ cậu ký giấy chuyển giao toàn bộ cổ phần của cậu cho tôi, số tiền nợ đó xem như chưa từng có.”
“Cái gì? Chị đùa sao?” Hải Sâm trợn mắt giận dữ: “Giao cổ phần cho chị khác gì dâng không công ty cho chị?”
“Tùy thôi, nhưng tôi nhắc cậu, công ty trong tay cậu, chắc chắn sẽ phá sản nhanh hơn thời hạn trả nợ.”
Hải Sâm còn đang bận suy nghĩ, Từ Di Nhiên tiếp tục ném lên bàn một tấm thẻ tín dụng, ẩn ý nhắc nhở: “Suy nghĩ cho kỹ.”
Mẹ cờ bạc gây nợ, bố nằm một chỗ, bản thân ăn chơi trác táng, bao nhiêu trách nhiệm nợ nần đổ dồn lên đầu Hải Sâm, cậu ta lại không hề biết đến việc kinh doanh. Giờ đây chỉ cần giao cổ phần cậu ta có cho Từ Di Nhiên, không chỉ trả hết nợ mà còn có một số tiền lớn chờ sẵn.
Hải Sâm vốn là con riêng của vợ sau bố ruột Từ Di Nhiên, hiện tại đối với cậu ta người mẹ “ăn chơi” này vô cùng phiền phức, còn chưa biết sau này có còn mang thêm món nợ nào về, còn cả người bố dượng vô dụng nằm một chỗ cần đến người chăm sóc, Hải Sâm nghĩ đến đã không muốn quay về căn nhà đó.
Sau một lúc suy nghĩ kỹ lưỡng, Hải Sâm cuối cùng cũng đặt bút ký tên chuyển nhượng toàn bộ cổ phần mình có cho Từ Di Nhiên, ngay sau đó cầm thẻ tín dụng rời khỏi.
Đợi Hải đi khuất, Cố Dã mới đến bên