Trong đồn cảnh sát, bên ngoài phòng quản lý cấp cao, một vài nhân viên cảnh sát nấp bên ngoài lén dõi theo diễn biến bên trong phòng.
Mang danh bị bắt đến đồn cảnh sát, Từ Di Nhiên lại thong thả ngồi uống trà cùng người đứng đầu đồn, thậm chí được ông ta đón tiếp như khách quý.
Bên ngoài, một nữ cảnh sát bĩu môi khinh thường: “Đúng là không công bằng, rơi vào người bình thường chắc chắn đã ngồi trên đống lửa.
Đổi lại là Từ Di Nhiên, chứng cớ rành rành ra đó vẫn có thể ngồi thảnh thơi uống trà đàm đạo.”
Đúng lúc Lạc Nhân cùng cấp trên đi đến, người cấp trên hắng giọng một cái, nhân viên đang vây quanh vội tản ra.
Lạc Nhân đưa mắt qua khoảng kính trong suốt trên cửa, phát hiện dáng vẻ Từ Di Nhiên vẫn hệt như trước đây, tự cao, kiêu ngạo, bất cần nhưng lại đầy thu hút.
Sau nửa tiếng, Từ Di Nhiên ung dung bước ra ngoài, tình cờ chạm mặt Lạc Nhân, không gian phút chốc trầm xuống vài phần.
Những cấp trên Lạc Nhân đứng gần sớm ngửi được bầu không khí kỳ lạ, không ai nhắc tự động tránh mặt đi.
Mỗi lần gặp lại Từ Di Nhiên trong thời gian dài, y như rằng sẽ cô sẽ có một vấn đề lớn khiến Lạc Nhân bận lòng.
Sự việc lần này, nhờ quyền lực sau lưng Từ Di Nhiên có mới xóa được bằng chứng cô sử dụng vũ khí trái phép và nghi ngờ liên quan đến những người mất tích.
Đối diện với gương mặt vô cảm của Từ Di Nhiên, Lạc Nhân lộ rõ sự lo lắng, dùng lòng chân thành quan tâm cô theo cách trách móc: “Di Nhiên, đây là hạnh phúc em chọn sao? Càng ngày càng lún sâu vào việc phạm pháp.”
“Thì sao?” Từ Di Nhiên lãnh đạm hỏi ngược lại.
Lạc Nhân bị thái độ của Từ Di Nhiên làm cho nghẹn lời, anh thở dài một hơi nặng nề, nghiêm túc hỏi: “Em gọi cuộc hôn nhân hiện tại là tình yêu sao? Hay em chỉ đang cố theo đuổi một điều em thật lòng không muốn?”
Từ Di Nhiên chậm rãi giơ tay nắm cổ áo quân phục của Lạc Nhân, kéo gần khoảng cách giữa hai gương mặt.
Ánh mắt Từ Di Nhiên cực kỳ điềm tĩnh, mỗi lời nói nhẹ nhàng lại đầy uy lực: “Vậy tôi hỏi anh, anh có dám liều mình cứu tôi lúc gặp nguy hiểm? Anh có dám từ bỏ tất cả những thứ anh có để đi theo tôi? Anh có dám hạ thấp bản thân để nâng tôi lên? Có thể không?”
Không gian yên ắng không có bất kỳ tiếng động, Lạc Nhân nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên trong khoảng cách gần, chăm chú lắng nghe lời cô nói.
“Anh luôn cố tỏ ra dành nhiều tình cảm cho tôi, nhưng thay vì chọn ở bên tôi, anh lại chọn vì người khác.
Thay vì dám từ bỏ nghề nghiệp cảnh sát, anh lại sẵn sàng buông tay tôi.”
Lời nói của Từ Di Nhiên vô cùng nhẹ nhàng êm tai, không hận thù, không oán trách, cũng chẳng tiếc nuối.
Ngưng vài giây, cô khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thay đổi trở nên tâm đắc: “Nếu như anh nghĩ, Cố Dã ở bên tôi vì lợi dụng, anh cứ việc.
Ít ra anh ấy hiểu tôi muốn gì, ít ra trong lòng anh ấy chỉ toàn tâm toàn ý với tôi, ít ra anh ấy thà từ bỏ tất cả chứ không bỏ tôi.”
Lạc Nhân im lặng không biện minh cho tình cảm chính mình.
Có lẽ Lạc Nhân cũng phần nào nhận ra, trông Cố Dã thông thường đều dựa dẫm vào Từ Di Nhiên, nhưng thật chất lại là người để cô tin tưởng mà nương tựa.
“Chị!!!”
Tiếng hốt hoảng của A Nhĩ bỗng thốt lên, Từ Di Nhiên xoay đầu theo hướng phát ra, đến khi nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng pha lẫn tức giận của Cố Dã, cô mới giật mình vội buông tay khỏi cổ áo Lạc Nhân.
Cố Dã vốn đã có thành kiến trước đó, lần này bị anh bắt tại trận Từ Di Nhiên và Lạc Nhân có hành động quá gần gũi, cơn phẫn nộ của anh đã sớm bốc khỏi đỉnh đầu.
Từ Di Nhiên cảm nhận được sống lưng mình lạnh toát khi đối diện với đôi mắt phóng ra tia lửa của Cố Dã, dù cô không có tình ý gì với Lạc Nhân nhưng vẫn không tránh khỏi chột dạ.
Từng tiếng bước chân chậm rãi của Cố Dã hướng về phía Từ Di Nhiên và Lạc Nhân càng khiến không khí thêm căng thẳng.
Cố Dã thu lại nét điềm nhiên, đến gần kéo mạnh Từ Di Nhiên ôm vào lòng.
Khác hẳn với ngày trước, Cố Dã từ sớm đã rũ bỏ sự hiền lành thân thiện, vào thời điểm này lại cực kỳ cứng rắn, nở nụ cười giả dối: “Cảm ơn anh đã chăm sóc vợ tôi nhé, về nhà tôi nhất định dạy dỗ lại cô ấy vì đã làm phiền đến người khác.”
Ấn đường Lạc Nhân khẽ cau nhẹ, giọng nói có chút bất mãn: “Cậu có biết mình vừa nói gì không?”
Cố Dã bỗng bật cười thành tiếng, trong lời nói mang theo hàm ý sâu xa: “Anh đang tỏ ra đau lòng sao? Từ Di Nhiên là vợ của Cố Dã tôi, tôi mặc kệ trong mắt người khác cô ấy như thế nào, nhưng ngoài đường, trong nhà, trên giường...!tôi đều có quyền làm chủ.”
Từ Di Nhiên lén hít sâu một hơi, Lạc Nhân đối diện cũng sớm hít thở không thông.
A Nhĩ cùng Tu Kiệt đứng ở vách tường ngay ngõ quẹo dõi theo