Về đến nhà, ở cổng đã bắt gặp Cố Dã đứng đợi, Từ Di Nhiên hít một hơi lạnh, toàn thân cảm giác đổ mồ hôi hột.
Xe dừng lại, Từ Di Nhiên xuống xe, A Nhĩ liền viện cớ có việc bận rời đi trước, để một mình cô đối chất với Cố Dã.
Nụ cười trên môi Từ Di Nhiên hết sức gượng gạo, đi thẳng đến ôm chầm lấy Cố Dã.
Anh thuận tay vòng ôm lấy cô, anh không đẩy ra, chỉ hạ thấp tông giọng tra hỏi: “Đi đâu?”
“A Nhĩ có chuyện nhờ em giúp.” Từ Di Nhiên căng thẳng đáp.
Cố Dã bỗng nâng cằm Từ Di Nhiên lên để mặt đối mặt, ánh mắt phóng ra tia cảnh báo, giọng nói lại nhẹ nhàng mang theo sát khí: “Đừng để anh phát hiện...!anh ghen lắm đấy.”
Cổ họng Từ Di Nhiên như bị nghẹn lại, không thốt được lời biện minh nào, chỉ có thể giữ nguyên nụ cười miễn cưỡng trên mặt.
Buổi tối cùng ra tản bộ đi dạo, Từ Di Nhiên cả một tuổi trẻ đều bán mạng kiếm tiền, đến lúc được sống chậm lại, trong mắt thế giới dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Nhìn đường xá lấp lánh bảng đèn LED màu sắc, Từ Di Nhiên mới biết trên đời này còn rất nhiều thứ đẹp đẽ cô chưa từng có thời gian ngồi xuống ngắm nhìn, có thể là cùng một cảnh vật nhưng tâm trạng khác nhau cũng mang đến hai luồng cảm xúc trái ngược.
Thế giới trong mắt Từ Di Nhiên vốn là một màu đen u ám, khi gặp được Cố Dã như nhìn thấy ánh nắng tỏa ra giữa trời đêm, thắp bừng nguồn sống của cô giữa những ngày tăm tối.
Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một cô bé bán hoa dạo, thân thể gầy gò, dáng vẻ nghèo khổ thiếu thốn nhưng ánh mắt và nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Cô bé lay ống quần Cố Dã, lễ phép nói: "Chú ơi, chú mua hoa tặng cô đi ạ."
Cố Dã cong môi cười, nhìn sang Từ Di Nhiên, phát hiện cô đang trầm mặc quan sát đứa bé trước mặt, dường như không hề để tâm đến cuộc đối thoại.
Cố Dã nhìn lại cô bé, dịu dàng nói: "Lấy chú một cây."
"Dạ được." Cô bé lấy cành hoa được gói trong giấy kiếng đưa cho Cố Dã, khi cầm lấy tờ tiền có mệnh giá lớn liền chần chừ không dám lấy, thật thà nói: "Chú ơi, con không có tiền thối."
"Không sao, con cứ cầm đi."
"Nhưng mà..."
Thấy cô bé ngập ngừng không lấy, Cố Dã đành nghĩ ra cách trấn an: "Như thế này nhé, con giữ tiền thừa, khi nào vợ chồng chú ra đây sẽ lấy hoa trừ lại, được không?"
Mặt mày cô bé lập tức bừng sáng trở lại, gật đầu mạnh, nhận lấy tiền từ tay Cố Dã, ngoan ngoãn nói: "Dạ được, con cảm ơn chú."
Đến khi cô bé rời đi, Từ Di Nhiên vẫn chăm chú dõi theo.
Phía xa xa, bố mẹ cô bé đang bán đồ ăn đêm, cả nhà ba cười vất vả mưu sinh lại luôn ngập tràn tiếng cười.
Trong khi đó, Từ Di Nhiên cố sống cố chết kiếm tiền, thứ cô đổi lại chỉ là sự lo lắng của người yêu thương mình.
Chính giây phút nhìn thấy nụ cười của cô bé nhỏ bán hoa, Từ Di Nhiên cuối cùng cũng tìm ra hạnh phúc thật sự nằm ở đâu.
Cố Dã hơi cúi người kề sát mặt gần với mặt Từ Di Nhiên, khóe môi cong lên, ôn nhu gọi: "Bà xã."
Từ Di Nhiên giật mình thoát khỏi suy nghĩ, một đóa hoa hồng đỏ bỗng giơ lên trước mặt.
Cô bật cười, cầm lấy hoa, cảm động ôm chầm lấy Cố Dã.
Con người Từ Di Nhiên từ khi còn nhỏ đã cực kỳ cứng rắn, chưa một ai tặng hoa cho cô, nhiều người còn xem cô chẳng khác gì đàn ông.
Nhưng ở cạnh Cố Dã ở hiện tại, Từ Di Nhiên luôn có cảm giác muốn dựa dẫm vào anh, muốn từ bỏ vỏ bọc cứng cáp để được anh che chở.
Ở đồn cảnh sát tan làm, lúc Lạc Nhân ra ngoài vào tầng hầm lấy xe vô tình nhìn thấy Nhã Tịnh ngồi ở bồn hoa đối diện cửa chính.
Trông Nhã Tịnh như chờ ai đó đã rất lâu, Lạc Nhân không nghĩ ngợi liền cất bước đến gần.
"Cô đang đợi ai à?"
Nhã Tịnh ngẩng đầu nhìn Lạc Nhân, mỗi khi anh mặc quân phục đều toát lên sự nam tính khó cưỡng.
Cô không ngần ngại gật đầu, thẳng thắn đáp: "Tôi chờ anh, lúc nãy có chút công việc, ghé