Sau vài ngày thảnh thơi, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã trở về thành phố, tiếp tục cuộc sống nơi đô thành, từng ngày chờ đợi con ra đời.
Cuộc sống của Từ Di Nhiên trở nên đơn giản, một ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài đổi gió, cứ như vậy cách ngày sinh càng gần thêm một chút.
Mang thai được năm tháng, bụng càng lớn tỷ lệ thuận với mức độ buồn chán của Từ Di Nhiên càng cao.
Ngày tháng tung hoành ngang dọc sớm phải cất vào dĩ vãng, giờ đây Từ Di Nhiên phải khệ nệ bụng bầu an phận ở yên trong nhà.
Từ Di Nhiên ngồi ở phòng khách xem phim tình cảm Hàn Quốc giết thời gian, A Nhĩ bỗng gọi điện đến, dù không thấy mặt cũng có thể đoán được dáng vẻ tức giận của cậu như thế nào.
"Chị, anh rể với Tu Kiệt đang ngồi cùng hai người phụ nữ ở quán cafe, em đang trên đường qua nhà chị."
"Khốn kiếp!" Từ Di Nhiên hai mắt phừng phừng ngọn lửa giận dữ, lập tức bật dậy lên lầu thay quần áo.
Trước khi đi, Từ Di Nhiên kích động lôi súng ngắn ra, lắp đạn vào hộp đạn, dắt trên đai ngang ở bắp đùi phía dưới chân váy.
Lúc Từ Di Nhiên xuống nhà, mẹ Cố Dã thấy cô chuẩn bị ra ngoài liền lên tiếng hỏi: "Con đi đâu vậy?"
"Con đi đánh ghen!" Từ Di Nhiên bước mạnh trên sàn, chiếc bụng nặng nề mọi khi cũng trở thành không còn cảm giác.
Trên đường đến quán cafe, Từ Di Nhiên như thở ra lửa, dạo gần đây Cố Dã luôn nói muốn ra ngoài học thêm bồi dưỡng vẽ tranh, kết quả lại sau lưng lén lút cùng Tu Kiệt làm bậy.
Lần này, Từ Di Nhiên sẽ không nhún nhường Cố Dã, cô không cho phép người đàn ông của mình cảm nắng bất cứ ai bên ngoài, cùng lắm cô loại bỏ tất cả, vĩnh viễn không cho phép người cô tin tưởng lại lừa dối cô.
Đến quán cafe, Từ Di Nhiên hùng hổ vào trước, nhân viên trong quán thấy dáng vẻ của cô bị dọa cho một phen không nói nên lời.
Trong quán không quá đông khách, chỉ liếc sơ một lượt Từ Di Nhiên lập tức nhận ra vị trí của Cố Dã.
Chỗ anh ngồi đang đối lưng về phía cô, hai cô gái ngồi đối diện anh và Tu Kiệt mặc váy công sở, tóc tai, trang điểm đều rất kỹ càng xinh đẹp, lúc nói chuyện còn cười rất tươi.
Từ Di Nhiên bất giác nhìn lại chính mình, không biết trang điểm, không biết tự làm đẹp cho bản thân, đã vậy giờ đây còn phải vác thêm một chiếc bụng to trước người, lại hay nhăn nhó khó chịu than vãn thường xuyên.
Lần đầu tiên kể từ ngày yêu Cố Dã, Từ Di Nhiên mới có cảm giác tự ti về ngoại hình của mình.
Trước đây Cố Dã còn khù khờ nghe lời, trong mắt anh chắc chắn chỉ có mình cô, nhưng anh đã thay đổi như bao người đàn ông khác, không thể tránh được sự rung động với cái đẹp.
A Nhĩ gửi xe vào sau, thấy Từ Di Nhiên đứng bất động một chỗ liền nhanh chân bước đến, gấp gáp hỏi: "Chị, sao lại đứng đây? Tìm được bọn họ chưa?"
Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn A Nhĩ, vẻ mặt cô trở nên trầm ngâm, nghiêm túc hỏi: "Mày nhìn xem, bây giờ tao có khác những người phụ nữ khác, chồng ngoại tình lúc mang bầu, bản thân phải mang chiếc bụng cùng dáng vẻ xấu xí đi đánh ghen.
Tao từng là Từ Di Nhiên ai ai cũng ngưỡng mộ, bây giờ thì sao, ngay cả trái tim một người đàn ông tao cũng không quản được, có phải tao rất tệ không?"
A Nhĩ kiên định nhìn Từ Di Nhiên, mạnh mẽ tuyên bố: "Chị, chị tỉnh lại đi, Từ Di Nhiên chưa bao giờ yếu đuối giống như lúc này."
Đối diện với ánh mắt hừng hực ngọn lửa khiêu chiến của A Nhĩ, chẳng mấy chốc Từ Di Nhiên tìm lại được chính mình, cơn phẫn nộ cũng dần dần quay trở lại.
Cô xoay đầu nhìn về phía bàn Cố Dã đang ngồi, nhìn cô gái trước mặt anh không ngừng cười nói, máu ghen tuông lại sôi sùng sục.
Hai bàn tay Từ Di Nhiên siết lại thành nắm đấm, từng bước dứt khoát tiến gần tiếp cận mục tiêu.
Hai cô gái đang cười nói bỗng ngạc nhiên tròn mắt nhìn lên, Cố Dã và Tu Kiệt nhận ra có điều gì đó liền quay lại kiểm tra, cùng lúc va vào mắt cả hai là hai gương