Tử Lăng nheo mắt nhìn Mạn Tường, thể hiện rõ ràng sự khó chịu: “Không được, như vậy rất nguy hiểm! Hơn nữa… chuyện tôi biết dùng súng không được nói cho cô ấy biết.”
“Có gì phải sợ? Bản thân tôi lại thấy chuyện đó rất ngầu.”
“Cậu và cô ấy không giống nhau.”
Mạn Tường đột nhiên nghĩ ra ý gì không tệ, vừa nói vừa phì cười: “Đúng vậy.
Nếu giống nhau thì cậu đâu cần phải lấy vợ.”
“Phụt!”
Tử Lăng vừa nghe những lời nói đầy hàm ý kia xong, liền không kìm chế được mà phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài.
Nếu anh không kịp xoay đầu sang hướng khác, nhất định Mạn Tường sẽ hứng chịu hết thứ ô uế kia.
“Đừng nói bậy! Cậu làm tôi thấy sợ rồi đấy.” - Tử Lăng nhăn mặt.
Nếu người bạn chí cốt của anh trở thành như vậy, không phải Cẩn Ngọc sẽ nổi giận mỗi lần hai người gặp nhau sao?
Mạn Tường được nước cười kha khả, tự nói bừa rồi lại tự đính chính: “Đùa thôi.
Cậu cũng biết tôi thích phụ nữ mà, cô ấy cũng hơn cậu rất nhiều mặt…”
Tử Lăng vừa gật đầu bất lực, vừa mừng thầm: “Được, được, được.
Không phải tôi là được.”
—----------------
Khoảng ba ngày sau, Tử Lăng và Cẩn Ngọc được nhà họ Viên mời về ăn cơm.
Ban đầu Tử Lăng định từ chối thẳng thừng, nhưng Cẩn Ngọc vẫn còn chấp niệm chuyện máu mủ ruột rà với đám người kia, nếu không trở về, bản thân cô lại tự thấy cắn rứt.
Tử Lăng đương nhiên không thể không chiều theo ý Cẩn Ngọc, chỉ là trong thâm tâm vẫn thấy chuyện này có khuất mắt.
Nghĩ mà xem, không chỉ trong vài câu nói của Cẩn Ngọc hay thái độ của Viên Tiểu Hoa, mà đến những người hàng xóm - khi Dương Thần điều tra lai lịch của Cẩn Ngọc cũng đều rất rõ gia đình đó không hề xem cô như một người con thật sự.
Vậy mà vô duyên vô cớ lại mời họ về dùng bữa? Đúng là không nghi ngờ cũng quá sức vô lý rồi.
Chiếc xe chở Tử Lăng và Cẩn Ngọc còn cách cổng lớn nhà họ Viên mấy mươi mét, cánh cổng đã được mở sẵn để chào đón.
Cẩn Ngọc có chút bất ngờ, vì trước đây cánh cổng này chưa bao giờ rộng mở với cô như vậy.
Chợt, Cẩn Ngọc cười khì, lần này đương nhiên là nhờ có Tử Lăng nên cô mới được thơm lây như vậy mà.Sau khi chiếc ô tô chạy đến đỗ ở giữa sân, người hầu hai bên đều đợi sẵn như được tập dợt để tiếp đón khách quý.
Cả nhà họ Viên cũng cẩn