Trời sụp tối, tại một quán rượu truyền thống ngay trong nội thành.
Viên Cẩn Ngọc ngồi một mình trên chiếc bàn lớn, chọn loại rượu mạnh nhất, vừa nhâm nhi bằng chung nhỏ, vừa nghe điện thoại, có vẻ không vui.
“Cậu bận rồi sao?”
“Ừ, mình biết rồi.”
Nói xong, Cẩn Ngọc tắt máy và thở dài.
Uổng công chạy ra khỏi nhà để hẹn bạn giải sầu, vậy mà người bạn thân nhất của cô cũng bận việc mất rồi.
Cẩn Ngọc chống tay lên cằm, ngao ngắn nhìn xuống đường phố tấp nập, có chút cô đơn.
Cô ngồi ngẫm nghĩ lại những gì mình đã trải qua, dù đã tủi thân không biết bao nhiêu lần, nhưng sao lần nào cảm giác đó cũng như chưa từng thay đổi vậy.
Cô và Viên Tiểu Hoa là chị em ruột, rõ ràng chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng lại có sự phân biệt rõ ràng.
Tiểu Hoa từ nhỏ được học chơi đàn piano, học cách uống trà, ăn nói của một tiểu thư con nhà thượng lưu.
Còn Cẩn Ngọc lại chẳng được học gì.
Sự thiệt thòi ép buộc bản thân Cẩn Ngọc phải tự mình cố gắng, tự học và giành được học bổng du học, tự mình học võ để bảo vệ bản thân, tự học bắn cung ở trường để giành lấy giải thưởng quốc tế.
Khi còn đi du học ở Canada, cũng là Cẩn Ngọc tự làm thêm để nuôi sống mình.
Chiếc mô tô đắt đỏ kia cũng là tiền tích cóp nhiều năm mới có được.
Hai mươi mấy năm rồi, chưa một lần Cẩn Ngọc được đối xử công bằng.
Đến tận lúc chọn chồng gả đi, chính cô cũng là người bị đẩy ra đầu tiên để thế chỗ cho chị mình.
Cẩn Ngọc bật cười, nếu cha mẹ thấy Tiểu Hoa phải lấy một người chồng mù, nhất định sẽ rất buồn.
Nhưng nếu đó là cô, thì họ sẽ không buồn nữa.
Luôn luôn là như vậy.
Càng nghĩ càng buồn, Cẩn Ngọc uống đến say đảo lộn trời đất.
Vừa lúc này, lại có một tên biến thái đi đến chỗ cô, giở giọng đùa cợt:
“Em gái, sao lại ngồi một mình ở đây? Có cần anh bầu bạn cùng không?”
“Cút!” - Cẩn Ngọc say đến không thấy rõ mặt đối phương, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để mắng tên khốn kia.
Đối phương nghe cô nói vậy, càng thêm khoái chí.
Hắn không dừng lại ở lời nói, tự tiện định động tay vào vai cô.
Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào người Cẩn Ngọc, đã bị một người chặn lại.
Anh ta thân hình cao lớn, gương mặt điển trai, lại mặc vest trông chỉnh tề vô cùng.
Mà thường là người mang phong thái sang trọng thế này, đáng lý ra không nên xuất hiện ở những nơi thế này mới phải.
Anh ta nhìn tên biết thái kia bằng đôi mắt hăm dọa, lạnh giọng cảnh cáo: “Đây là chỗ làm ăn của bạn tôi.
Nếu anh không biết điều, tôi sẽ nhờ cảnh sát mở một khóa dạy riêng cho anh.”
Anh vừa nói, bàn tay cản tên kia lại ngày càng siết chặt hơn, khiến hắn la toáng lên và chủ động rụt tay lại.
Hắn xót thương cho cánh tay đau nhức của mình, lườm nhẹ người