Nghe vậy, tài xế nhanh chóng đạp chân ga cố phóng nhanh hơn, nhưng càng chạy nhanh, chiếc ô tô phía sau cũng càng phóng theo không chịu bỏ cuộc.
Lồng ngực Cẩn Ngọc dự báo điềm dữ.
Cô vội quay đầu nhìn về phía sau, lại vô tình nhìn trúng lúc người ngồi ở hàng ghế phụ đang rút ra một cây súng ngắn.
“Tử Lăng, bọn chúng có súng!”
Tử Lăng vờ liếc mắt về sau.
Trong tình thế cấp bách, anh lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn điềm tĩnh đến mức người ta sinh lòng nghi ngờ rằng anh đã quen với chuyện này từ rất lâu.
“Không sao.
Đây là đại lộ, bọn chúng sẽ không dám làm càng.”
“Nhưng muốn đến công ty, chúng ta phải rẽ sang hướng khác.”
Tử Lăng vỗ vai trấn an Cẩn Ngọc, lại trầm ngâm suy tính một hồi rồi ra lệnh cho tài xế: “Không cần tăng tốc, cứ chạy bình thường, đến công ty bằng đường vòng.”
“Dạ?”
“Mặc kệ chúng.”
Tử Lăng lạnh lùng đáp, như thể đã nắm gọn trong tay mọi âm mưu của đám người bí ẩn phía sau.
Cẩn Ngọc lo sợ ra mặt, nhưng vẫn có niềm tin với người đàn ông bên cạnh.
Cô tự trấn an bản thân mình, vừa ngồi trong xe lại vừa cầu nguyện.
Quả như những gì Tử Lăng suy tính, bằng việc đi đường vòng, họ buộc phải đến trạm thu phí, mà bọn người bí ẩn lại dùm biển số xe giả, tuyệt nhiên không thể bám đuôi đến tận đây.
Cuối cùng, anh và cô cũng có thể đến công ty một cách an toàn.
Nhưng trong lòng hai người lại không hề an tâm.
Lúc Tử Lăng và Cẩn Ngọc đi vào cửa công ty, đám người bí ẩn vẫn âm thầm ngồi trong xe quan sát họ từ xa.
Một tên đại ca đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng khép nép hối lỗi:
“Xin lỗi cô chủ! Bọn chúng tinh ra quá, nhất quyết đi đại lộ, chúng tôi không có cơ hội ra tay.”
“Vậy sao không chọn cách gây tai nạn giao thông? Có bao nhiêu cách để làm, không bắn súng được là chịu thua à?” - Người trong điện thoại lớn tiếng quát.
“Nhưng… nhưng bọn tôi chỉ dùng ô tô, nếu gây tai nạn thì bản thân chúng tôi cũng… Cô chủ, nhất định lần sau chúng tôi sẽ giải quyết triệt để.”
Người trong điện thoại thở dài đầy hậm hực: “Được, tôi cho các người ba ngày để giải quyết cho xong.
Tôi không muốn nhìn thấy Viên Cẩn Ngọc lành lặn mạnh khỏe đứng trước mặt tôi nữa!”
“Vâng ạ!”
Ở đầu dây bên kia, người phụ nữ giận dữ đặt điện thoại xuống bàn một cách đầy mạnh bạo.
Cô ta đứng ở giữa phòng, liếc mắt nhìn vào gương soi toàn thân bên góc tường.
Trong gương lộ