Hai tiếng sau, ở bên ngoài phòng phẫu thuật chia làm hai thái cực.
Tử Lăng ngồi một mình ở hàng ghế dài thườn thượt, lòng anh lại còn cô độc hơn chính cảm giác người khác dành cho mình.
Anh dang rộng hai chân, khuỵu người xuống, hai tay chống lên đùi, hai bàn tay đan vào nhau, gục mặt xuống trong tuyệt vọng.
Nếu bây giờ Tử Lăng có rơi lệ, tuyệt nhiên cũng không ai có thể nhìn thấy được.
Anh cũng đã ở trong trạng thái này từ khi bác sĩ và y tá mới đưa Cẩn Ngọc vào phòng phẫu thuật.
Đó không đơn thuần là một chữ buồn.
Đó còn là sự đau lòng, day dứt.
Trong tâm trí anh, Cẩn Ngọc đáng lẽ không xứng đáng để phải chịu những cú sốc như thế này.
Không chỉ vậy, cô còn vì anh nên mới bị người ta ám hại.
Tử Lăng cười khổ, miệng anh luôn nói sẽ bảo vệ Cẩn Ngọc, còn muốn cô luôn theo sát anh, nhưng sự thật trước mắt đã cho anh thấy, ở bên cạnh anh mới là sự nguy hiểm lớn nhất của cô.
Tử Lăng không ngừng suy nghĩ, tự giam mình vào vực sâu tội lỗi.
Trong khi đó ở hành lang bên ngoài cách phòng cấp cứu mấy mươi mét, Vũ Di Giai đang vừa khóc vừa mắng Mạn Tường, còn không ngừng đấm vào ngực anh không thương tiếc.
Đương nhiên với sức của một tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô không thể nào khiến Mạn Tường thấy đau được, nhưng ngược lại, một người luôn theo chủ nghĩa quý ông như anh lại quá sức đau lòng khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp phải khóc hàng ngắn hàng dài thế này.
“Tại sao chứ? Tại sao anh không bảo vệ cậu ấy? Anh đã không cho tôi đi cùng, lại không bảo vệ nổi Cẩn Ngọc?”
Mạn Tường bắt lấy tay Di Giai, có chút lớn tiếng: “Cô đừng làm càng nữa! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm, có được chưa?”
Vũ Di Giai cũng đang cơn nóng giận, dùng hết sức giật tay anh ra: “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm! Nếu Cẩn Ngọc có mệnh hệ gì, tôi liều mạng với anh!”
Đúng lúc này, một y tá tìm đến hai người, nhỏ giọng báo: “Thưa, Tư Lăng thiếu gia nhờ tôi báo với hai người, thiếu phu nhân đã được đưa đến phòng hồi sức rồi!”
—-----------------
Cùng lúc đó, ở một góc khuất bên ngoài bệnh viện, một y tá nam hớt hải chạy đến chỗ Tư Không Tà Dương đang ngồi, nhìn kĩ thì gương mặt này chính là một trong những đàn em của anh ta.
“Thưa thiếu gia, tôi nghe ngóng được rồi, Viên Cẩn Ngọc đã phẫu thuật thành công, đã được đưa đến phòng hồi sức.”
Tư Không Tà Dương không hề thay đổi sắc mặt, nhưng hơi thở lại nghe nhẹ đi rất nhiều.
Anh ta vẫn giữ bộ dạng lạnh tanh, đứng dậy chỉnh lại vạt áo:
“Được rồi, vậy không cần ở lại đây làm gì nữa.
Có điều A Minh à…”
Người tên A Minh, đàn em thân cận nhất của Tà Dương vội cúi đầu: “Vâng, thiếu gia.”
“Cho vài người đáng tin cậy trà trộn vào bệnh viện để canh chừng phòng hồi sức, đến khi Viên Cẩn Ngọc xuất viện mới thôi.”
A Minh ngẩng đầu: “Thiếu gia… không tin người đó sao?”
Tư Không Tà Dương lấy ra một điếu thuốc lá, liền có người đi đến châm lửa.
Anh ta rít một hơi dài, rầu rĩ trả lời: “Tin chứ.
Vì tin và quá biết rõ ông ta nên tôi càng phải đề phòng.
Người đàn ông đó sao có thể bỏ qua cơ hội quý giá này để giết người đang giữ 10% cổ phần quan trọng đó?”
A Minh nửa hiểu nửa không, vốn biết người đó rất nguy hiểm, đúng là nên đề phòng.
Nhưng còn 10% cổ phần gì đó? Không phải chỉ là một con số nhỏ của một công ty rất nhỏ trong tập đàn Tư Không sao? Tại sao thiếu gia của hắn lại một mực tranh giành? Đến cả người đó cũng vậy, còn Tư Không Tử Lăng lại thà chết không giao?
Tư Không Tà Dương và đàn em cùng rời đi, nhưng vừa chuẩn bị lên xe đã thấy hai kẻ mờ ám đậu xe cách họ không xa đang chỉ chỉ trỏ trỏ