Tử Lăng đã làm nghề lâu năm, gặp không biết bao nhiêu đối tác, nhất là từ sau khi Cẩn Ngọc mất tích, những câu hỏi như thế này lại càng xuất hiện nhiều hơn.
Vậy nên khi được hỏi như vậy, trong đầu anh đã tự động đưa ra đáp án:
“Năm nay tôi cũng không còn trẻ nữa, tất nhiên đã yên bề gia thất rồi.”
Roulia một tay chống cằm, khẽ bĩu môi: “Tiếc vậy! Tôi còn định sẽ tán đổ chủ tịch nữa đấy.”
Tử Lăng cười trừ, nghiêm túc đi vào chủ đề chính: “Giám đốc cũng thật giỏi đùa! Thật ra vợ của tôi… cũng chính là người tôi đã đề cập trong thư mời.
Sau khi chúng ta chính thức kí hợp đồng, chỉ cần quý công ty đồng ý, dù có phải trả thêm bao nhiêu tiền để lấy được thông tin của cô ấy tôi cũng sẵn sàng chấp nhận.”
“Hừ, chủ tịch biết ICN không dễ dàng bán thông tin cá nhân của người khác, nên mới nhất quyết kí hợp đồng với chúng tôi sao?”
Tử Lăng lắc đầu: “Cô Roulia xin đừng hiểu lầm! Tập đoàn chúng tôi vô cùng có thành ý hợp tác dài lâu…”
Roulia cười cười rồi đứng dậy.
Đến tận lúc này, cô mới chịu gở chiếc kính râm đã che mất dung mạo xinh đẹp của mình từ nãy đến giờ.
Vừa nhìn thấy gương mặt đó, Dương Thần suýt chút nữa đã ngã ngửa.
Còn Tử Lăng lại run rẩy đứng dậy, mắt không chớp lấy một lần.
Đáy mắt anh có gì đó trĩu nặng.
Anh bước đến, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của cô.
Chính là cảm giác này, người mà anh ngày đêm mong mỏi.
“Tiểu Cẩn Ngọc, là em!”
Đối diện với bộ dạng xúc động như sắp khóc đến nơi của Tử Lăng, Roulia lại bình tĩnh vô cùng: “Chủ tịch, anh vừa nói gì vậy? Tiểu Cẩn Ngọc là ai?”
“Em…”
Danis - trợ lý của Roulia không chịu được cảnh trước mặt, vội hất tay Tử Lăng ra, lạnh lùng: “Chủ tịch, xin anh hãy tự trọng.”
Roulia nhìn biểu cảm khốn đốn của Tử Lăng, lại bất giác bật cười: “Chắc là do chủ tịch căng thẳng quá nên tâm lý đã có chút bất ổn.
Được rồi, nếu không có gì nữa thì chúng tôi xin được phép đi trước.”
Nói rồi, Danis liền nhìn Tử Lăng bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, rồi dọn đường đưa Roulia rời đi.
Ngay cả khi Roulia đã khuất bóng rất lâu, Tử Lăng vẫn chưa thể hoàn hồn được.
Cả người ngoài như Dương Thần cũng bị một phen hết hồn hết vía.
Dương Thần run rẩy chạm tay vào vai Tử Lăng, miệng an ủi người khác nhưng lòng mình cũng chẳng được yên:
“Chủ tịch, có lẽ là người giống người…”
“Sao có thể?”
Tử Lăng hất tay Dương Thần ra, lớn tiếng: “Cậu cũng nhìn thấy mà? Đó rõ ràng là Cẩn Ngọc! Cẩn Ngọc là duy nhất trên đời, tuyệt đối không thể có chuyện người giống người được!”
Trong suốt những năm tháng Tử Lăng dằn vặt và cố chấp về cơn đau mất Cẩn Ngọc, nếu không là Mạn Tường, Dương Thần cũng là người hiểu và động viên anh nhiều nhất.
Vậy mà năm năm trôi qua, Tử Lăng không những cố chấp ôm hi vọng về một điều viển vông, bây giờ còn mặc định cô gái xa lạ kia chính là Cẩn Ngọc?
Dương Thần nắm chặt cổ áo Tử Lăng, muốn dùng tiếng nói để khiến anh thức tỉnh:
“Chủ tịch mau tỉnh lại đi! Cô gái đó không thể nào là phu nhân được! Nếu cô ta là phu nhân, thì sớm đã trở lại tìm anh rồi, rồi đến khi gặp mặt, cô