Sáng hôm sau, Roulia vừa diện bộ vest trắng thanh lịch ra khỏi cổng khu đô thị, đã thấy Tư Không Tử Lăng đứng đợi sẵn từ bao giờ, thậm chí còn mạnh bạo tiến lên chắn giữa xe cô.
Roulia bất lực nhấn còi xe liên tục, đối phương vẫn trơ mặt ra đó.
Cô nóng hết cả người, tay vuốt hết mái tóc màu bạch kim mượt mà về sau.
Còn chưa định hạ kính mắng cho đối phương một trận, anh đã đứng sẵn ở cửa kính bên cạnh cô, phát ra nụ cười tỏa nắng:
“Chào buổi sáng, quý cô Roulia.”
“Chủ tịch Tư Không, nếu tôi nhớ không lầm thì vài tiếng nữa chúng ta sẽ có một cuộc họp với nhau.
Anh nóng lòng gặp tôi đến mức đó à?”
Tư Không Tử Lăng như không biết ngại là gì, vẫn giữ biểu cảm đó, còn chìa tay giơ ra trước mặt cô một nhành hoa hướng dương Liebhaber.
“Vì muốn tạo bất ngờ cho cô, và không muốn người khác để ý, hôm nay tôi chỉ mang theo một nhành hoa thôi.
Nhưng lần sau nhất định tôi sẽ cho cô tất cả những bông hoa đẹp nhất mà tôi có.”
Roulia nhếch mép, miễn cưỡng nhận lấy, chỉ nhìn lướt qua rồi lại đá đểu Tử Lăng:
“Chủ tịch làm thế này thật không phải phép.
Về công về tư đều không hợp lý chút nào.”
Tử Lăng kiên nhẫn chống tay lên cửa xe cô, bóng dáng to lớn che hết tầm nhìn, khiến cô gần như chỉ có thể thấy mỗi mình anh trong tầm mắt.
“Thế nào là không hợp lý về cả công lẫn tư? Cô Roulia có thể cho tôi biết được không?”
Roulia hít một hơi thật sâu, nếu anh không phải Tư Không Tử Lăng, e là cô đã cho anh một vé ngồi phòng thú tội vì tội quấy rối.
“Thưa chủ tịch, anh là đại diện tập đoàn Tư Không, tôi là giám đốc đại diện tập đoàn ICN.
Trước khi kí kết hợp đồng mà có quá nhiều quan hệ không chính đáng thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Về chuyện tư, anh là người đã có vợ, tặng hoa “tình nhân” cho một cô gái khác là cách làm của một người chồng đúng mực sao?”
Tử Lăng không cần suy nghĩ nhiều, đã nhanh chóng đáp lại: “Về chuyện công, Roulia nói chúng ta có quá nhiều quan hệ không chính đáng, nhưng tôi lại không hề thấy chúng ta làm gì vượt quá giới hạn cả.
Về chuyện tư, cô nghĩ tôi có nên làm