Nghe đến ba chữ Thẩm Dương Nhi, sắc mặt Tư Không Tình liền tím tái lại.
Dù bây giờ không ai dùng băng keo dán miêng, e là bà cũng không thể nói nên lời nào.
“Thẩm Dương Nhi em gái tôi và Lâm Thanh Long, cũng chính là ba ruột của Viên Cẩn Ngọc vốn dĩ có hôn ước với nhau.
Sau đó thì sao chứ? Tư Không Tình cô khi không xuất hiện, trơ trẽn muốn cướp lấy Lâm Thanh Long.
Rồi hai người gian díu với nhau để có được Viên Cẩn Ngọc, để mặc em gái của tôi, cho dù được kết hôn với người mình yêu, cũng không được hạnh phúc, lại vì buồn rầu mà bệnh nặng mất sớm ở nơi đất khách quê người.
Có phải vì cô không biết Dương Nhi là em gái của tôi, nên mới có thể thoải mái làm nên điều ác độc như vậy?”
Cẩn Ngọc đưa tay che miệng, run rẩy: “Vậy không lẽ… không lẽ người vợ đã mất của ba con chính là em ruột của mẹ sao?”
“Một tiếng mẹ này nghe thật khó xử đấy.
Sau khi con biết hết mọi chuyện, e là con sẽ không còn muốn gọi mẹ là mẹ nữa.” - Thẩm Dương An nhếch mép, trong lòng lại có chút đắng cay.
Tư Không Tam dường như đã nhận ra điều gì: “Vậy ra lúc đó đột nhiên cô Tư bị ép gả cho Dã Đồ Dương, không lẽ cũng là kế hoạch của chị?”
“Tất nhiên! Chính ba tôi đã gây sức ép cho nhà họ Lâm, buộc Lâm Thanh Long phải kết hôn với em gái tôi, sau đó đến Mỹ định cư vĩnh viễn.
Còn tôi ở nhà họ Tư Không, tương kế tựu kế để Tư Không Tình phải lấy một thằng khốn nạn, nhưng ngoài mặt chính là giúp cô ta che đậy cái thai vô chủ đang ngày một lớn lên.”
Tử Lăng lắc đầu, đỏ mắt nhìn người mình gọi là mẹ: “Sao mẹ có thể làm ra chuyện tày đình như vậy? Mẹ không sợ quả báo sao?”
“Quả báo? Chẳng phải mẹ đang phải chịu sao? Đứa con dâu mẹ yêu thương như con ruột, lại là con gái ruột của Tư Không Tình!”
“Hahaha!”
Tư Không Tam chợt cười phá lên, trong lòng hào hứng như thể đã nắm thóp được mọi chuyện: “Con ruột? Đúng là tức cười mà! Thẩm Dương An, chị mưu tính nhiều chuyện như vậy, cũng không thể tính được, thật ra hai đứa nó không phải anh em ruột sao? Năm đó lúc Tư Không Tình sinh ra con gái, tôi đã bắt cóc đứa bé đó, âm thầm nuôi dưỡng ở cô nhi viện.
Nó yếu ớt đến mức phải sống cuộc đời thực vật vĩnh viễn.
Còn Viên Cẩn Ngọc, chẳng qua là năm đó tôi cố tình dàn dựng để Tư Không Tình đưa Viên Cẩn Ngọc xuất ngoại, cho tôi tiện tay thanh lý môn hộ mà thôi.
Có điều cho dù không phải anh em họ thì sao? Hai người mẹ hận thù nhau đến độ này, thì hai đứa nhóc vẫn có thể yêu nhau à?”
Lời nói của Tư Không Tam như một đòn chí mạng vào Cẩn Ngọc và Tử Lăng.
Anh và cô nắm chặt tay nhau, dường như không có ý định buông ra, trong tình cảm này, họ cũng chẳng biết làm gì khác.
Thẩm Dương An bình tĩnh như thể đã biết hết mọi chuyện: “Thật vậy sao? Chú ba, ngay từ đầu chú chỉ là con rối của tôi, đến cuối cùng vẫn không hơn không kém.
Để tôi nói cho chú rõ, năm đó người của tôi đã trà trộn vào cô nhi viện, đổi một đứa bé khác vào chỗ Viên Cẩn Ngọc.
Tôi biết sẽ có ngày chú dùng chiêu này để thao túng Tư Không Tình, nên tôi thậm chí còn chuẩn bị sẵn một đứa trẻ không có khả năng sống như người bình thường, cho kế hoạch của chú được hoàn hảo hơn.
Chú nên cảm ơn tôi mới phải.”
“Vậy rốt cuộc, con và Cẩn Ngọc vẫn có quan hệ huyết thống?”
Tử Lăng nói trong bất lực.
Không gian chung quanh như giảm xuống âm độ.
Thẩm Dương An không quan tâm, tiếp tục nói:
“Vậy cho nên, từ đầu đến cuối, chú ba chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay tôi.
Cả Tư Không Tình, cả nhà Tư Không đều như vậy.
Có hiểu không hả?”
“Mẹ thật sự đã làm ra những chuyện như vậy? Mẹ thật sự không nghĩ cho ba, cho bà