Khoảng hai tiếng sau, trên đường cao tốc ở thành phố trung gian để đi từ Kinh Long đến Điền Thành.
Một chiếc ô tô đen bóng và đắt đỏ chạy băng băng trên đường, phía trong có Viên Cẩn Ngọc đang ngồi ngắm nhìn bầu trời đêm, cạnh cô là Tử Lăng đang bận rộn đeo tai nghe nghe thư kí phân tích trước nội dung cuộc họp.
Thấy anh bận bịu như vậy, Cẩn Ngọc cũng không dám lên tiếng làm phiền.
Hết hai tiếng đi đường, cô chỉ im lặng và ngoan ngoãn ngắm cảnh bên ngoài.
“Hình như cô đã ngắm cảnh hết hai tiếng? Bên ngoài có gì thú vị lắm sao?”
“Sao anh biết tôi ngắm cảnh hai tiếng?” - Cẩn Ngọc giật nảy cả mình.
Tử Lăng phì cười, sự cẩn trọng này đúng là kì lạ: “Tôi cảm nhận được hơi gió không ngừng thổi, chứng tỏ từ nãy đến giờ cô vẫn luôn mở cửa sổ.
Khi đứng gió, tôi còn nghe rất rõ tiếng thở của cô, rõ ràng là đang thức.
Vậy suy cho cùng, chỉ có thể là cô đang ngắm cảnh thôi.”
Cẩn Ngọc tròn xoe mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô không hiểu rõ “nguyên lí vận hành” của chuyện này, nhưng nếu anh có thể dựa vào cảm giác mà đoán được cô đang làm gì thì tài tình thật đấy! Quả nhiên trên đời này có đầy rẫy những người tàn nhưng không phế mà.
Cẩn Ngọc nuốt nước bọt, trả lời câu hỏi vừa rồi: “Bên ngoài cũng không có cảnh gì đẹp, chỉ là tôi ít khi ngồi trên ô tô kiểu này nên có chút mới lạ.”
“Vậy bình thường cô không đi đâu?”
“Không, tôi đi nhiều, nhưng…” - Cẩn Ngọc có chút e dè.
Một tai Tử Lăng vẫn còn nghe chuyện công việc, nhưng đồng thời cũng rất để tâm đến cảm xúc của cô: “Khó nói lắm sao? Nếu cô thấy ngại thì không cần nói cũng được.”
“À…”
Cẩn Ngọc vuốt vuốt tóc, sau đó mới liều lĩnh nói ra: “Thật ra… anh nghĩ sao về việc con gái biết… chạy mô tô? Ý tôi là mấy loại phân khối lớn, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy có chút hư hỏng…”
“Vậy cô có hư hỏng không?”
“Với gia đình, tôi luôn là người hư hỏng.”
Tử Lăng khẽ gật đầu, dựa theo cảm giác giơ tay xoa xoa đầu Cẩn Ngọc: “Đó là chuyện ở gia đình cũ của cô.
Bây giờ tôi mới là gia đình mới.
Tôi thấy cô không hư hỏng tức là không hư hỏng.
Nếu có đam mê thì cứ làm, cần gì phải e dè người khác?”Cẩn Ngọc tròn mắt nhìn anh, trong phút chốc trái tim người con gái chưa từng rung động với ai bỗng có chút loạn nhịp.
Cô thở một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, đồng thời cố tình nhích người ngồi xa đối phương một chút:
“Tôi… hiểu rồi.”
Tử Lăng cảm nhận được sự bối rối của Cẩn Ngọc, cũng vội thu tay lại.
Anh đưa mắt nhìn ra cửa, lời nói nhỏ nhẹ đủ nghe:
“Được.
Sẵn tiện… xin lỗi cô.”
Cẩn Ngọc đưa tay vuốt tóc: “Không có gì.”
Tử Lăng gật đầu, chỗ bàn tay vẫn còn vương lại cảm giác dễ chịu lúc chạm vào mái tóc mềm mại của Cẩn Ngọc.
Trong nhà họ Tư Không còn một cô con gái là con ruột của Tư Không Tình, Tử Lăng nhớ mình đã không biết bao nhiêu lần xoa đầu em gái, nhưng khi làm vậy với Cẩn Ngọc, cảm giác lại rất khác.
Quái lạ, vốn chỉ nghĩ là một