“Che ô trên đầu cô.”Lúc chập tối, cơn mưa đầu thu của thành phố Lâm tới bất ngờ, trên bầu trời mây đen dày đặc, như đang nặng nề đè lên đầu.
Bùi Thầm đi tới cửa quán cà phê, khi chuẩn bị đạp xe đạp về nhà thì cậu mới phát hiện là không mang ô của mình ra theo mà để quên ở chỗ dạy kèm hồi nãy.
Cậu vòng về, nhưng vừa tới cửa của ‘khu vườn bí mật’ đó thì bên trong lại truyền tới một giọng nữ lanh lảnh như tiếng chuông.
“Cục cưng à, mày cũng ngoan quá…”
Chất giọng nghe rất quen, bước chân của cậu thoáng dừng lại.
Ở bên trong, tiếng nói chuyện của cô gái vẫn tiếp tục vang lên, khi cậu đi vào thì nhìn thấy cô gái đưa lưng về phía cậu ngồi dưới đất nói chuyện, đồng tử co mạnh.
Sự kinh ngạc ngập tràn đáy mắt của cậu.
Cô gái mặc một chiếc sơ mi màu xanh quả bơ phối với quần đùi, tóc búi lên, làn da trắng hơn tuyết. Giờ phút này cô đang ôm Bánh Quy Nhỏ với vẻ vô cùng thân thiết, cười vui vẻ lạ thường.
Cho dù không nhìn thấy mặt, thì Bùi Thầm nghe tiếng cũng có thể nhận ra là ai.
Mà lúc này, Lương Chi Ý vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui, nói nhiệt tình: “Bánh Quy Nhỏ à mày lập công lớn rồi đó, mày cũng đáng yêu quá thể. Mày nói xem, sao mà Bùi Thầm thấy mày còn niềm nở hơn cả lúc thấy tao thế. Tao nghĩ kĩ rồi, sau này tao sẽ cử mày đi quyến rũ Bùi Thầm giúp tao he he…”
Một lát sau, giọng điệu lạnh như băng của Bùi Thầm vang lên ở ngay sau lưng:
“Nói thử xem, muốn quyến rũ như nào?”
Lương Chi Ý nghe thấy tiếng thì quay phắt đầu lại, rồi nhìn thấy cậu.
Áaaaaa????
Bùi Thầm?????!
Cậu cậu cậu…Chẳng phải cậu đã đi rồi sao!
Trong nháy mắt cô ngây ra, không nói nổi thành lời, mắt mở to như chuông đồng.
Lương Chi Ý nghĩ tới những lời mình vừa nói hồi nãy thì vô cùng kinh hãi, sắc mặt lập tức ửng đỏ, cảm giác như đầu sắp bốc khói đến nơi.
Toang rồi toang rồi…
Bị phát hiện rồi hu hu hu…Cô muốn lẩn đi quá…
Chàng trai cụp mắt nhìn về phía cô, hàng mày như mực vẽ, khi không nói gì lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ áp lực.
Trong thoáng chốc, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Lương Chi Ý bị cậu nhìn mà lòng sợ hãi, cô thả Bánh Quy Nhỏ xuống đất chậm nửa nhịp, con mèo lập tức chạy đi mất.
Cô chống tay xuống sàn nhà đứng lên, rồi nhìn về phía Bùi Thầm, vờ như ngạc nhiên gãi đầu: “À thì, Bùi Thầm à, sao cậu lại ở đây vậy…”
Chàng trai nhìn cô, vẻ mặt nặng nề:
“Chẳng lẽ không phải tôi nên hỏi, tại sao cậu lại ở đây sao?”
Cô gái chột dạ nhìn lung tung: “Mình…”
Gặp phải cảnh lật xe*, trong thoáng chốc cô cũng không kiếm được cái cớ nào.
(*)
Bùi Thầm đảo tròng mắt, liếc về phía cửa căn phòng xép được mở ra lần đầu tiên trên tầng kia, rồi thấy bên trong lại cũng là một căn phòng, có một cái bàn, cặp sách của cô đặt trên chiếc ghế bên cạnh.
Cậu đoán ra điều gì đó, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt: “Trước đây cậu đã ngồi trên tầng ư?”
Đều tại cô hết, vội vàng xuống dưới như vậy làm gì cơ chứ…
Lương Chi Ý hối hận, vẻ mặt xấu hổ nhăn nhó, tính giải thích: “Bùi Thầm à, trong chuyện này, có chút hiểu lầm…”
“Hiểu lầm cái gì? Tôi dạy kèm cho cậu em họ của Tuyên Hạ, sao cậu lại thân thiết với con mèo nhà em họ cậu ta được?”
“…”
Thấy cô không nói gì, Bùi Thầm lấy di động ra, “Tôi sẽ hỏi Tuyên Hạ.”
“Đừng đừng đừng!” Lương Chi Ý vội ngăn cậu lại. “Chuyện này không liên quan gì tới Tuyên Hạ, đều là ý tưởng của mình hết.”
Cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, biết lúc này đã không giấu được nữa, nên đành phải nói ra toàn bộ: “Là mình nhờ Tuyên Hạ bảo cậu tới đây dạy kèm giúp, cậu ấy căn bản chẳng có cậu em họ nào hết…”
Bùi Thầm nghe thế thì chợt giật mình, rồi dần trở nên u ám:
“Chả trách lần nào tôi tới đây cũng chỉ đối diện với một tờ đề, ù ù cạc cạc ngồi hai tiếng như một thằng ngốc, sau đó nhận 300 tệ, thật ra căn bản chẳng có ai cần dạy kèm hết.”
Cậu nhếch khóe môi: “Lương Chi Ý, đùa giỡn tôi thú vị lắm à?”
“Không phải đâu! Thật ra mình muốn giúp cậu một chút…”
“Giúp ư? Lừa gạt tôi mà là giúp ư?”
Lương Chi Ý hoảng hốt giải thích: “Do mình cảm thấy những công việc bán thời gian của cậu quá vất vả, nhưng nếu mượn danh mình tìm cậu dạy kèm thì cậu chắc chắn sẽ không chịu nhận tiền, nên mình, mình cũng chỉ có thể tìm Tuyên Hạ…”
Đồng thời cô nghĩ rằng ở đây cậu có thể có một không gian yên tĩnh để học tập. Mặt khác, cô xót cậu làm thêm quá mệt mỏi, cậu lại kiếm được tiền nữa, cô cảm thấy đây là cách một mũi tên trúng hai đích.
Vả lại đúng là cô có một cậu em họ học lớp chín thật, quán cà phê này chính là của nhà em họ cô…
Trong chốc lát Lương Chi Ý cũng không biết làm thế nào để giải thích rõ ràng, cô cụp mắt lẩm bẩm: “Mình thấy kinh tế nhà cậu khó khăn như thế, lại cần tiền, mình muốn giúp cậu…”
Lời mà Lương Chi Ý nói ra trực tiếp khiến tất cả những sự cay đắng và chua xót giấu đằng sau lòng tự trọng của Bùi Thầm bị bới ra, máu chảy đầm đìa trong nháy mắt, lộ rõ dưới ánh mặt trời, cuối cùng không chỗ che giấu.
Cậu cười nhạo một tiếng, ngắt lời cô: “Lương Chi Ý, cậu cho rằng cậu có tiền thì giỏi lắm sao?”
Cô gái thoáng giật mình.
“Dùng cách này để cho tôi tiền, có phải cậu cảm thấy mình hơn người lắm không?”
Với cậu mà nói, số tiền lương 300 tệ là một mức giá cực kì cao. Nếu là bình thường thì có thể cậu sẽ phải làm thêm ba ngày, làm rất nhiều công việc chân tay, nhưng với một cô tiểu thư nhà giàu như cô mà nói thì căn bản chẳng là gì, cứ thế mà tặng cho người ta một cách bừa bãi.
Đôi môi mỏng của Bùi Thầm mím thành một đường thẳng, hàng mi run rẩy cụp xuống, mấy chữ truyền ra từ cổ họng:
“Tôi không cần sự thương hại của cậu, cũng không cần cậu bố thí cho tôi.”
Cho dù cậu ra ngoài làm thêm, làm việc mệt vô cùng, thì nó cũng không khiến cậu có cảm giác xấu hổ tới tận xương tủy khi ở trước mặt cô như bây giờ.
Bùi Thầm mở cặp, lấy số tiền lương 300 tệ vừa nhận được cùng với toàn bộ tiền của cậu ra.
Cậu kiểm kê xong rồi để tiền lên bàn, giọng khàn khàn nói: “Sau khi về tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền dạy kèm mấy hôm nay cho cậu.”
Lương Chi Ý chợt ngây ra, sống mũi cay cay, cô nhìn đống tiền: “Bùi Thầm, cậu nghĩ về mình như thế sao?”
Cô không phải là người như thế, cô căn bản không muốn như vậy…
Chàng trai cụp mắt, đi tới bên kia cái bàn, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ai ngờ Bánh Quy Nhỏ lại đang làm tổ trên ghế lập tức bị tiếng động này dọa cho, nó nhảy dựng lên, móng vuốt vô tình quẹt qua mu bàn tay cậu, gây ra một vết xước màu đỏ.
Cậu đau đến nhíu cả mày, Bánh Quy Nhỏ cũng chạy đi mất.
Lương Chi Ý nhìn thấy cảnh này thì đi lên: “Cậu không sao chứ…”
Bùi Thầm ngước mắt, rồi đúng lúc đối diện với đôi mắt như quả hạnh lộ vẻ vô tội của Lương Chi Ý.
Cô nhìn cậu, dường như có rất nhiều lời muốn nói.
Yết hầu cậu lên xuống, cuối cùng cậu nhìn sang chỗ khác, cầm chiếc ô trên ghế, rồi lập tức rời khỏi đây.
Cô gái đứng tại chỗ, khẽ cắn môi, cụp mắt xuống, hốc mắt dần đỏ ửng lên.
***
Mưa to tầm tã.
Cả thành phố Lâm bị bao trùm trong màn mưa mịt mùng.
Bởi vì mưa quá to, bật ô cũng chẳng ăn thua gì, khi Bùi Thầm đạp xe tới dưới nhà mình thì cả người dĩ nhiên là đã ướt đẫm.
Cậu xuống xe, chiếc áo phông màu đen ướt sũng dính vào người, nước trên mái tóc màu đen của chàng trai nhỏ từng giọt từng giọt, mang theo hơi lạnh thấm vào tim gan.
Cậu đỗ xe xong thì chạy lên tầng.
Vừa đi vừa lấy di động trong cặp ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Bùi Thầm đấy à…”
Giọng điệu thong dong của Tuyên Hạ ở đầu bên kia truyền tới.
“Cậu phối hợp với Lương Chi Ý lừa gạt mình có vui không?” Giọng Bùi Thầm lạnh lẽo như băng, tựa như thấm vào cái lạnh của mưa thu.
Tuyên Hạ ngẩn cả người.
Cái đệt, chẳng phải Lương Chi Ý nói rằng tuyệt đối sẽ không bị phát hiện sao!!!!
“Cậu không biết chuyện mình ghét nhất chính là chuyện này sao? Thế mà cậu lại còn giúp cậu ta lừa mình ư?” Tuyên Hạ và Bùi Thầm là những người anh em thân thiết nhất của nhau, làm thế nào Bùi Thầm cũng không ngờ được Tuyên Hạ sẽ giúp Lương Chi Ý lừa cậu.
Tuyên Hạ bị chất vấn đến tê dại cả da đầu, cậu ta vừa định giải thích: “Bùi Thầm, mình…”
Nhưng đối phương đã thẳng thừng cúp máy luôn.
Bùi Thầm để di động xuống, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt nặng nề nhắm lại, nước trên hàng mi dài chảy xuôi xuống.
***
Một trận mưa to qua đi, thành phố Lâm như bị bao phủ trong một bầu không khí áp lực, màn đêm dần biến đen, tăm tối cả một vùng.
Cảnh tượng xảy ra ở quán cà phê lúc chập tối cũng khiến Lương Chi Ý cảm thấy buồn bã trong lòng.
Việc Bùi Thầm giận dữ bỏ đi, lúc ban đầu ngoài việc khó chịu tủi thân ra, thì sau đó cô cũng cảm thấy rất tức giận.
Giận vì lòng tốt của mình lại bị hiểu lầm như thế.
Buổi tối khi ở nhà, cô tắm xong rồi về phòng ngủ, cầm di động nhìn tin nhắn được gửi tới vào nửa tiếng trước của cậu em họ:
[Chị họ à, em vừa chữa đề xong, cái anh học sinh giỏi của chị đỉnh thật ý! Có mấy chỗ giải thích còn rõ hơn cả giáo viên của em nữa!]
Ban đầu cô tìm Tuyên Hạ lên cái kế hoạch này, sau đó lại nhớ ra cô quả thực có một cậu em họ để làm công cụ, nên tương kế tựu kế luôn. Cô lập tức liên lạc với cậu em họ, đối phương cũng đồng ý.
Còn về việc tại sao buổi chiều người ta lại không tới thì là vì chiều nào cậu ta cũng còn phải học các lớp học thêm khác. Lương Chi Ý cũng không để ý, cô cũng chỉ muốn dùng cậu ta để ngụy trang mà thôi.
Nhưng bây giờ những thứ này cũng không còn quan trọng nữa.
Bùi Thầm căn bản không nghe cô giải thích…
Bôi nước hoa hồng xong, Lương Chi Ý ôm con thỏ bông Stella Lou đổ ập xuống giường, nghĩ tới những lời Bùi Thầm nói với cô lúc chập tối, cô nắm chặt tai thỏ, trong lòng khó chịu, tức giận đến mức thì thào độc thoại:
“Thương hại bố thí cái gì chứ, sao người này lại có thể nói thế được vậy, mình nghĩ như thế hồi nào cơ chứ?”
“Nếu là người khác thì còn lâu mình mới tốt với cậu ta như thế…”
Lương Chi Ý tức giận, nhưng nghĩ lại thì, đúng là cô đã lừa cậu, lừa gạt người khác quả thực là không đúng…
Hay là vẫn nên nói lời xin lỗi với cậu thì hơn?
Lương Chi Ý vừa nghĩ như thế thì tâm lí ngạo kiều lại dập tắt cái ý định này.
Còn lâu cô mới giải thích, rõ ràng là cậu xuyên tạc ý cô mà, còn mắng cô ‘có tiền thì giỏi lắm sao’ nữa.
Hu hu hu tên Bùi Thầm khốn nạn này…
Lương Chi Ý trở người, vùi mặt vào chăn, vẫn không nhúc nhích.
Mấy giây sau chân lại đạp hai cái.
***
Lương Chi Ý cứ thế mà buồn bực xoắn xuýt suốt một buổi tối, cuối cùng cô cũng không chủ động tìm Bùi Thầm.
Sáng hôm sau, Lương Chi Ý ở nhà luyện piano một lát. Khi ra khỏi phòng đàn thì Quý Phỉ Nhi đúng lúc gọi điện thoại tới tìm cô tán gẫu.
Chuyện trò một lát thì đối phương hỏi: “Chiều nay có muốn đi xem phim không? Trong lịch chiếu phim kỳ Quốc khánh gần đây có nhiều bộ phim nổi tiếng lắm…”
Lương Chi Ý còn chưa trả lời thì Quý Phỉ Nhi đã chợt nhớ tới điều gì đó, cô nàng cười hì hì nói: “Ây dà phải rồi, mình quên mất là bây giờ chiều nào cậu cũng phải đi ngắm người nào đó làm bài tập, thế thì chắc chắn là cậu không rảnh rồi.”
“Ai nói mình không rảnh chứ?”
Lương Chi Ý ngồi xuống sô pha, dựa vào gối ôm: “Mình có rảnh, mình đi với cậu.”
“Gì thế, cậu không đi ngắm Bùi Thầm à?”
Lương Chi Ý hừ một tiếng, “Cậu ấy cũng không tới nữa, mình đi làm gì cơ chứ.”
Quý Phỉ Nhi không rõ nên hỏi lý do, cuối cùng Lương Chi Ý nói với cô nàng chuyện xảy ra vào chiều hôm qua. Quý Phỉ Nhi nghe xong thì thở dài: “Mình đã nói với cậu từ lâu rồi, mình cảm thấy với kiểu người thanh cao như cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy sẽ không nhận kiểu giúp đỡ này của cậu đâu, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình.”
Trái tim Lương Chi Ý co lại, cũng phiền muộn cực kì: “Mình lừa người ta đúng là mình sai, nhưng mình không hiểu được tại sao cậu ấy lại phản ứng mạnh như thế…”
Trong mắt cô thì cô chỉ đang giúp cậu một việc nhỏ nhặt thôi mà?
Quý Phỉ Nhi thử phân tích: “Có thể cậu ấy cảm thấy đây là đồ bố thí, lấy số tiền này tức là sỉ nhục phẩm giá của cậu ấy chăng?”
“Đồ bố thí gì chứ? Cái này gọi là thù lao hợp ý okay?” Bùi Thầm cũng bỏ công bằng việc lao động trí óc mà.
Lương Chi Ý bảo Quý Phỉ Nhi nghĩ thử xem nếu người được giúp đỡ là cô ấy thì cô ấy sẽ có cảm giác gì. Quý Phỉ Nhi nghe xong thì nhếch khóe môi cười hềnh hệch: “Cậu yên tâm, mình chắc chắn sẽ không biết xấu hổ đâu. Mình không ngại việc cậu dùng tiền ‘sỉ nhục’ phẩm giá của mình đâu, càng mạnh bạo càng tốt.”
“…” Đúng là chẳng được cái tích sự gì.
Quý Phỉ Nhi bênh vực Lương Chi Ý, nói Bùi Thầm đã không muốn biết ơn thì thôi, việc gì cô phải xun xoe tốt với cậu cơ chứ. Lương Chi Ý bằng lòng giúp đỡ người khác như thế thì đã là tốt lắm rồi.
Cô gái nghe thế thì thoáng dễ chịu hơn một chút. Nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy buồn.
Thật ra nếu cô thật sự nghĩ thế thì cô đúng như những gì mà Bùi Thầm nói, đặt mình ở vị trí của người đi bố thí, ngồi tít trên cao, nhưng cảm giác này cũng không hề khiến cô cảm thấy thoải mái…
Cuối cùng Quý Phỉ Nhi an ủi cô: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không thể lãng phí kỳ nghỉ Quốc khánh được, chiều nay ra ngoài đi xem phim với mình đi.”
Lương Chi Ý gật đầu, vứt hết những cảm xúc rối bời ra khỏi đầu, rồi đồng ý: “Được.”
***
Vì vậy vào buổi chiều, Lương Chi Ý ra ngoài. Đầu tiên cô bảo tài xế đưa cô tới khu chung cư của Quý Phỉ Nhi đón cô nàng, rồi hai cô gái lại tới trung tâm thương mại với nhau.
Tới cửa trung tâm thương mại, hai người xuống xe, đi về phía cửa, vui vẻ nói về kế hoạch mua sắm ngày hôm nay.
Bỗng nhiên Quý Phỉ Nhi nhìn thấy cái gì đó, cô ấy chỉ cho Lương Chi Ý: “Ấy, người đó hình như là Bùi Thầm hay sao ý?”
Lương Chi Ý ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt thoáng giật mình.
Ở trước mắt, chàng trai mặc áo trắng quần đen, người cao chân dài, tóc đen mày sáng, dáng dấp tuấn tú cao lớn. Cậu đeo khẩu trang, mặt mày giấu dưới tóc mái, lúc này đang phát tờ rơi cho người qua đường.
Thời tiết bên ngoài oi bức, đằng sau cái áo ngắn tay của Bùi Thầm đã in vết mồ hôi, nhưng cậu vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta không rời mắt nổi.
Lương Chi Ý nhìn mà thấy xót xa trong lòng, không nghĩ thông được: “Tại sao cậu ấy thà làm công việc vất vả này chứ cũng không chịu nhận sự giúp đỡ của mình vậy?”
Quý Phỉ Nhi vỗ bả vai cô, cảm thán: “Thật ra mình cảm thấy Bùi Thầm rất có khí phách. Với tính cách như thế của cậu ấy thì đúng là thà rằng bản thân vừa học vừa làm còn hơn. Có thể cậu ấy cảm thấy mấy cậu là quan hệ bạn học, cậu ấy không nên nhận tiền của cậu.”
Lương Chi Ý nghe thế thì nhìn thẳng về phía chàng trai, Quý Phỉ Nhi trêu chọc cô: “Nhìn đôi mắt ngập tràn quan tâm của cậu đi, trông mòn cả mắt rồi kìa.”
Cô gái không nhìn nữa, “Tụi mình đi thôi.”
Hai người đi về phía trước. Khi ngang qua bên cạnh Bùi Thầm thì đối phương vô thức giơ tờ rơi ra.
Ánh mắt Bùi Thầm di chuyển, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái thì đôi mắt sẫm hẳn đi.
Đôi mắt của Lương Chi Ý thoáng khựng lại, mấy giây sau thì cô đưa tay ra, nhận tờ rơi từ bàn tay với những ngón tay thon dài rõ ràng của chàng trai.
Cô vờ như không nhìn thấy cậu mà đi ngang qua cậu hướng về phía trước.
Còn Bùi Thầm thì rụt tay về, đầu ngón tay nắm lại. Cậu vô thức ngước mắt lên nhìn cô gái, chỉ thấy cô và Quý Phỉ Nhi tiếp tục nói chuyện với nhau, tươi cười rực rỡ như lúc ban đầu.
Vẻ mặt tủi thân của cô gái ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu.
Cuối cùng cậu rủ hàng mi dài, đôi mắt sâu không thấy đáy, xấp tờ rơi bị ngón tay không ngừng siết chặt lại tạo ra nếp uốn.
***
Sau khi nhìn thấy Bùi Thầm, suốt cả buổi chiều Lương Chi Ý luôn có chút mất tập trung.
Nhưng cũng may là Quý Phỉ Nhi và cô đi dạo phố mua được rất nhiều đồ, buổi tối lại ăn một bữa đồ Thái thịnh soạn, nên khi từ trung tâm thương mại về tới nhà thì tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều.
Cô đi tắm một cái, rồi đắp một miếng mặt nạ cấp ẩm đơn giản, sau đó thì đọc sách.
Hơn mười giờ tối, dì giúp việc trong nhà vào phòng cô đưa sữa nóng. Lương Chi Ý ngồi trên giường uống, rồi hỏi: “Bố cháu đã về chưa ạ?”
“Ông chủ vẫn chưa về, tôi vừa mới nghe bà chủ nói là ông ấy vẫn còn ở công ty, có lẽ tối nay sẽ ngủ ở công ty luôn.”
Lương Chi Ý thở dài, “Ông ấy vẫn luôn bận rộn như thế.”
Rõ ràng đang trong kì nghỉ Quốc khánh, nhưng cô cảm giác bố vẫn còn phải dành rất nhiều thời gian bận việc của công ty, nhưng cũng nhờ thế mà mấy năm nay tập đoàn Quân Minh mới có thể mở rộng quy mô cả trong và ngoài nước, việc làm ăn ngày một phát triển.
Lương Chi Ý uống sữa xong thì đi đánh răng, sau đó chạy tới phòng của bố mẹ.
Ở bên trong, Trọng Tâm Nhu mới tắm xong, đang nằm trên giường. Bà nhìn thấy Lương Chi Ý đi vào phòng ngủ thì ngạc nhiên: “Sao lại qua đây vậy con?”
Lương Chi Ý nhảy lên giường, ôm lấy Trọng Tâm Nhu làm nũng: “Mẹ ơi, tối nay bố không ở nhà, con ngủ với mẹ nha.”
Trọng Tâm Nhu nở nụ cười, ngón tay gẩy chóp mũi cô, “Mấy tuổi rồi, sao mà vẫn giống như hồi trước thế?”
“Con không biết đâu, con cứ muốn ngủ với mẹ đấy.”
“Được rồi, con mau nằm tử tế đi…”
Trọng Tâm Nhu đắp cho cô chiếc chăn mỏng, hai người nằm xuống. Lương Chi Ý ôm cánh tay bà, Trọng Tâm Nhu mỉm cười nhìn cô nói: “Con xem con đấy, sắp mười tám tuổi đến nơi rồi mà vẫn giống như con nít, định khi nào thì mới trưởng thành thế?”
Cô cong mày lẩm bẩm: “Giống con nít thì sao chứ?”
Bây giờ cô đang sống trong một gia đình hạnh phúc, không lo lắng chuyện kinh tế, cả nhà đều yêu thương cô, cô muốn mãi mãi làm một đứa con nít, sống vô tư lự không phải buồn phiền.
Trọng Tâm Nhu bất đắc dĩ bật cười, cưng chiều nói: “Được, con vĩnh viễn là đứa con nít của bố mẹ.”
Hai mẹ con trò chuyện với nhau. Một lát sau, Trọng Tâm Nhu hỏi cô: “Mẹ thấy hai ngày nay con luôn có chút buồn bã, có phải là đã xảy ra chuyện không vui gì không?”
Lương Chi Ý ngạc nhiên: “Mẹ à, sao mẹ biết thế…”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Trọng Tâm Nhu nói tối qua lúc ăn cơm bà đã phát hiện cảm xúc của Lương Chi Ý có chút bất thường. Trước nay cô nhóc luôn không biết che giấu suy nghĩ, cảm xúc gì cũng thể hiện hết lên mặt, “Hơn nữa sao mấy buổi chiều hôm trước con hay chạy tới quán cà phê của mợ thế?”
Lương Chi Ý do dự một lát, cuối cùng cô không nhịn được nữa, đành nói chuyện liên quan tới Bùi Thầm cho mẹ, cô mím môi: “Mẹ à, con không hiểu tại sao bạn cùng bàn của con lại tức giận như vậy nữa…”
Trọng Tâm Nhu nghe hết ngọn nguồn thì không khỏi nở nụ cười: “Mẹ biết Chi Chi nhà chúng ta rất lương thiện, muốn giúp đỡ bạn bè. Điểm ấy thì mẹ rất ủng hộ con, hơn nữa mẹ tin là con cũng đã cân nhắc, không đưa tiền một cách trực tiếp, cuối cùng dùng cái cách xem như khá uyển chuyển này.”
Lương Chi Ý gật đầu như giã tỏi, “Con đã suy xét như vậy đấy!”
Trọng Tâm Nhu mỉm cười xoa đầu cô, lại chuyển đề tài: “Nhưng mà ấy mà, nói cho cùng thì cách này vẫn là một hành vi lừa gạt, có phải không chu toàn hay không? Chúng ta giúp người khác thì phải chọn một cách mà người ta có thể chấp nhận được, đúng không nào?”
Trọng Tâm Nhu dịu dàng khuyên bảo: “Mỗi một người đều có mặt mà bản thân không mong muốn bị người khác dò xét. Có thể với cậu bé đó mà nói, vấn đề gia đình rất nhạy cảm, con dùng cách này giúp cậu ấy thì rõ ràng là đã đặt cậu ấy vào một vị trí vô cùng nghèo túng, cần người khác giúp đỡ, điều đó sẽ khiến lòng tự trọng của cậu ấy bị tổn thương.”
Lương Chi Ý bỗng ngây ra.
Dường như từ lúc ban đầu, cô đã không bận tâm nhiều như thế.
Cô chỉ đứng ở góc nhìn của mình, cảm thấy rằng cậu sẽ nhận, nhưng lối suy nghĩ của nam và nữ khác nhau, cũng suy xét vấn đề từ những góc độ khác nhau. Có lẽ với Bùi Thầm mà nói, cậu không muốn bởi vì sự nghèo khó mà có được sự chăm sóc đặc biệt hay sự đồng cảm từ người khác.
Vả lại trước giờ tính cách của chàng trai luôn trầm lặng
hướng nội, cậu đè nén rất nhiều tâm sự dưới đáy lòng. Kể cả việc vừa học vừa làm, dường như cậu cũng không muốn để nhiều người bạn biết cho lắm.
Cô nói giúp cậu ngay trước mặt cậu như thế có lẽ cũng khiến cậu cảm thấy mất mặt.
Trọng Tâm Nhu nói: “Hơn nữa nếu bỗng dưng người bạn cùng bàn của con lại nhận nhiều tiền như thế, cậu ấy mà làm không tốt thì sẽ cảm thấy thấp hơn con một bậc, nợ con rất nhiều ân tình, sẽ rất khó để các con có thể duy trì mối quan hệ bạn học ngang hàng với nhau, chẳng phải sao?”
Lương Chi Ý buồn bã.
Đúng vậy, mấy hôm trước cậu ấy vui vẻ vì Bánh Quy Nhỏ bao nhiêu, thì hôm qua khi biết được sự thật, chắc cậu sẽ tức giận khó chịu bấy nhiêu nhỉ…
Nghĩ như thế, cách làm của cô đúng là sai trái.
“Thật ra nếu con muốn giúp đỡ cậu ấy thì không nhất thiết phải đưa tiền, con cũng có thể dùng cách thức mà đối phương có thể vui vẻ chấp nhận, giống như hồi trước khi mẹ và bố con tới miền núi giúp đỡ những đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Bố mẹ không chỉ quyên góp tiền, mà còn chơi với bọn trẻ, bọn trẻ đã vô cùng vui vẻ.”
Lương Chi Ý mỉm cười, “Dạ, con đã hiểu lời mẹ nói rồi ạ.”
“Nhưng sao con lại quan tâm tới người bạn cùng bàn này của con thế?” Trọng Tâm Nhu trêu cô.
Lương Chi Ý chột dạ, cô vùi đầu níu lấy chăn, “Con cảm thấy cậu ấy là người rất tốt, nên tận hết sức mình thôi ạ…”
Trọng Tâm Nhu cười: “Tốt lắm, điều này chứng tỏ con gái của mẹ rất lương thiện.”
Cuối cùng hai người trò chuyện xong, Lương Chi Ý ngước mắt nhìn lên trần nhà, nỗi lòng quẩn quanh.
Chọn một thời điểm, cô muốn tìm Bùi Thầm nói xin lỗi tử tế.
Nhưng liệu cậu có còn muốn phản ứng cô nữa không đây?
Liệu từ nay về sau cậu có ghét cô không đây…
Cô lặng lẽ thở dài, trở người, chậm rãi chìm vào giấc ngủ giữa lúc tâm trí đang xoắn xuýt.
***
Bởi vì mấy hôm trước số tiền lương dạy kèm mà Bùi Thầm nhận được là tiền mặt, nên vào buổi sáng của ngày nghỉ lễ Quốc khánh cuối cùng, cậu mang theo số tiền còn lại tới quán cà phê.
Sau khi đến, cậu tìm được nhân viên phục vụ vẫn luôn kết toán tiền lương cho cậu rồi trả tiền cho anh ta.
Người phục vụ ngạc nhiên, đang nói chuyện với cậu thì đúng lúc có một cậu bé đi từ trong quán ra. Cậu ta nhìn thấy cậu thì nói: “Ấy, anh chính là anh trai học giỏi vẫn luôn chữa bài tập cho em đó sao?”
Bùi Thầm thoáng giật mình, cậu trai đi lên trước, kích động giới thiệu bản thân: “Em là em họ của Lương Chi Ý, tên em là Trình Chương ạ.”
Sáng nay đúng lúc cậu ta đang ở quán, không ngờ cuối cùng lại nhìn thấy Bùi Thầm ngoài đời thật. Cậu ta cũng không biết Lương Chi Ý và Tuyên Hạ sắp đặt chuyện này, còn tưởng rằng chị họ cậu ta có lòng tìm một giáo viên dạy kèm cho cậu ta thật, nên cậu ta giải thích với Bùi Thầm lý do tại sao chiều nào mình cũng không đến học kèm.
“Hai hôm trước em nghe chị họ nói là anh có việc nên không tới chữa đề kiểm tra cho em được nữa, em đã buồn lắm đấy. Anh à, anh giảng bài cho em dễ hiểu lắm, hơn nữa anh thông minh thật á, nếu em mà thông minh được như anh thì bố mẹ em đã không cần phải lo lắng cho thành tích của em rồi…” Cậu ta kích động thể hiện sự kính nể với Bùi Thầm.
Trình Chương nói xong thì thở dài: “Anh à, đống kiến thức mà anh soạn cho em có ích cực, cũng không biết sau này có còn cơ hội để hỏi bài anh không nữa…”
Trong một thoáng Bùi Thầm vốn đã từng nghi ngờ rằng đây có phải là một âm mưu nào khác của Lương Chi Ý hay không, nhưng thấy vẻ mặt thất vọng của đối phương rất chân thật, cuối cùng cậu lạnh nhạt mở miệng nói:
“Không sao, nếu ngày thường em mà có bài nào không hiểu thì có thể hỏi anh.”
“Thật không ạ? Thế thì tốt quá!” Trình Chương vui mừng lấy di động ra, “Thế anh ơi chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé, sau này cần hỏi gì thì em có thể hỏi anh qua di động rồi…”
Hai người kết bạn với nhau, Trình Chương lại hỏi thêm mấy đề thì Bùi Thầm mới biết được là cậu đang học lớp chín thật. Cuối cùng Trình Chương tiễn cậu tới cửa quán, hoan nghênh cậu sau này thường xuyên tới uống cà phê.
Bùi Thầm rời khỏi, đi về phía bến xe buýt.
Một lát sau, di động vang lên, là cuộc gọi từ Tuyên Hạ.
Một lúc lâu sau, Bùi Thầm cuối cùng cũng ấn nút nghe, đầu bên kia khẽ thở phào: “Anh hai à, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại của mình rồi!”
“Có việc gì à?” Giọng điệu của Bùi Thầm vẫn còn có chút lạnh lẽo.
“Người anh em à, cậu đừng giận nữa được không, mình biết sai rồi…”
Sau đó cậu ta bắt đầu quá trình xin lỗi dài tận mười phút, nói năng chân thành, khiến người ta phải rơi lệ, chỉ thiếu nước ngâm một bài thơ nữa mà thôi.
Bùi Thầm nghe tới phần phía sau thì giơ tay đè lại ấn đường đang đau đớn, rồi bất đắc dĩ ngắt lời cậu ta: “Nói xong chưa? Cậu đúng là lắm mồm.”
Tuyên Hạ mỉm cười: “Mình mà không nói nhiều như thế, khiến lời xin lỗi của mình long trọng một chút thì cậu sẽ tha thứ cho mình sao?”
Lúc này thì cậu ta phải phát huy tác dụng của cái danh “Hoàng tử bé lắm mồm thành phố Lâm” của mình rồi.
Bùi Thầm lơ cậu, Tuyên Hạ cũng biết cậu đã gần như nguôi giận rồi, cậu ta bảo đảm với cậu: “Cậu yên tâm, lần này mình sai rồi, lần sau mình tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
Bùi Thầm vẫn chưa đáp lại, mà nói thản nhiên:
“Sao Lương Chi Ý lại có một cậu em họ thật vậy?”
“Đúng thế, thực ra hai hôm trước mình đã muốn nói chuyện này với cậu rồi. Thật ra thì việc cậu chữa tập đề kiểm tra này không hề uổng phí.” Tuyên Hạ nhớ tới một chuyện, “Phải rồi, mình vừa nói chuyện điện thoại với Lương Chi Ý đấy.”
Ánh mắt của Bùi Thầm thoáng khựng lại.
Tuyên Hạ đã biết tình huống cụ thể việc hai người họ cãi nhau, cậu ta nói: “Mình cảm thấy Lương Chi Ý áy náy lắm, mình biết cậu giận cậu ấy, nhưng có lẽ cậu đã hiểu lầm cậu ấy rồi. Cậu ấy không nói chuyện này cho bất kì ai cả, nếu là vì đùa giỡn cậu thật thì cần gì phải tốn công tốn sức như vậy chứ, cậu ấy cũng có được lợi lộc gì đâu…”
Bùi Thầm nghe thế thì cụp mắt, đáy mắt không rõ sáng tối.
Tuyên Hạ cũng khuyên: “Mình không có ý muốn giải thích giúp cậu ấy, cách làm của bọn mình quả thực là không đúng, nhưng việc cậu ấy giúp cậu cũng là xuất phát từ ý tốt. Có phải những lời cậu nói vào hôm đó đã làm cậu ấy tổn thương rồi không, Lương Chi Ý thật sự là một cô gái đơn thuần lương thiện đấy…”
Bùi Thầm nghe thế thì câu nói vừa chua xót vừa tủi thân của cô gái lại vang lên trong tai một lần nữa: “Bùi Thầm, cậu nghĩ về mình như thế sao?”
Cậu cụp mắt, trở nên trầm lặng.
***
Nói chuyện điện thoại với Tuyên Hạ xong thì Bùi Thầm về tới nhà. Khi làm xong hết đống đề vật lý mà mình mua thì cậu đã tự học xong trước chương trình học môn vật lí của cả ba năm cấp ba.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ Quốc khánh cuối cùng, chiều nay cậu không muốn quá mệt mỏi nên quyết định ra ngoài tới thư viện đọc sách.
Vào buổi chiều, ánh mặt trời không quá chói chang, gió thổi hiu hiu.
Khi đã tới thư viện, Bùi Thầm tới khu vực khoa học tự nhiên, cậu đang chọn sách thì một giọng nữ ngạc nhiên truyền tới ở bên cạnh: “Bùi Thầm…”
Cậu quay đầu, rồi nhìn thấy Tang Tầm Lăng trong bộ váy liền áo màu xanh da trời, thế mà cô nàng cũng ở đây.
Cô gái đi lên trước, nhìn vào cậu, vẻ tươi cười ngạc nhiên mừng rỡ. Cô ta thấp giọng nói:
“Khéo thế, cậu cũng tới đọc sách à?”
Bùi Thầm thản nhiên đáp lại, cậu không nhìn nữa, sắc mặt không hề dao động.
Tang Tầm Lăng cũng tới một mình, không ngờ sẽ gặp phải cậu, cô ta mỉm cười chuyện trò vu vơ với cậu mấy câu, rồi nói bản thân cũng tới chọn sách.
Bùi Thầm cầm mấy quyển sách về Internet Big Data, rồi đi tới khu đọc sách, ngồi xuống trước một chiếc bàn hình chữ nhật màu trắng.
Một lát sau, Tang Tầm Lăng cũng cầm mấy quyển sách đi qua, ngồi xuống đối diện với cậu, rồi ngại ngùng cười nói: “Bên kia đối diện với hướng gió điều hòa, chỗ này thì đỡ lạnh hơn.”
Bùi Thầm nhìn cô ta một cái, rồi làm như không thấy mà đọc sách tiếp.
Tang Tầm Lăng giơ tay khẽ vén bím tóc của mình, rồi lại sửa sang làn váy. Cô ta lén liếc nhìn Bùi Thầm, nghĩ tới việc đây là lần đầu tiên hai người ở cùng nhau như thế này thì trái tim tuôn ra rất nhiều bong bóng màu hồng nhạt.
Cô ta thoáng cong khóe môi, rồi cúi đầu bắt đầu đọc sách.
…
Suốt một buổi chiều, tuy Bùi Thầm không chủ động nói chuyện với cô ta, nhưng thỉnh thoảng Tang Tầm Lăng mà nói chuyện với cậu thì cậu đều sẽ trả lời.
Nhưng dù sao thì cũng đang ở thư viện, cô ta cũng không thể nói gì nhiều với cậu.
Thời gian dần trôi đi.
Cho đến khi bầu trời sẩm tối.
Bùi Thầm xem xong một trang cuối cùng rồi gấp sách lại.
Cậu cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó lơ đãng quay đầu, ai ngờ đôi mắt lại lướt qua bóng dáng của một cô gái ở trước cửa thư viện.
Ánh mắt cậu chợt dừng lại.
Lương Chi Ý mặc một chiếc váy liền áo hai dây màu vàng nhạt, làn da trắng mịn như món đồ sứ bạch ngọc thượng hạng, tươi tắn phóng khoáng. Cô gái ôm một cái balo đựng mèo, ung dung bước đi trước cửa. Cô thường nhìn khắp thư viện, đôi mắt hươu trong veo sạch sẽ.
Hôm nay Lương Chi Ý và Tang Tầm Lăng đều tết tóc thành hai bím giống nhau, nhưng cô lại có vẻ xinh đẹp hoạt bát hơn.
Bùi Thầm nhìn thấy cô, ánh mắt thoáng khựng lại.
Sau đó cậu cúi đầu nhìn về phía di động thì phát hiện Tuyên Hạ có nhắn tin tới vào nửa tiếng trước: [Chiều nay Lương Chi Ý hỏi mình cậu đang ở đâu, cậu ấy bảo là có chuyện quan trọng muốn tìm cậu để nói. Mình đã nói là cậu tới thư viện rồi, sợ cậu lại giận nên nói trước với cậu một câu đấy.]
Bùi Thầm lơ đãng nhìn về phía cửa một lần nữa. Tang Tầm Lăng ở phía đối diện thấy cậu thường xuyên nhìn về phía cửa, xuất phát từ sự tò mò, cô ta cũng nhìn ra ngoài, ai ngờ lại thấy được Lương Chi Ý.
Đôi mắt của Tang Tầm Lăng thoáng trợn lên.
Sao cậu ta lại đứng trước cửa thế?!
Vẻ mặt cô ta kì lạ, hỏi Bùi Thầm: “Mình không nhìn nhầm đấy chứ, cái người đó là Lương Chi Ý sao?”
Bùi Thầm “Ừ” một tiếng.
Tang Tầm Lăng mỉm cười, “Khéo thật, sao cậu ấy cũng tới đây vậy nhỉ…”
Bùi Thầm chưa nói gì, cậu nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, cuối cùng lên tiếng: “Tôi chuẩn bị đi đây.”
Tang Tầm Lăng thấy thế thì cũng thu dọn cặp sách: “Được, mình và cậu đi chung.”
Ở một bên khác.
Bên ngoài thư viện.
Lương Chi Ý buồn chán chờ đợi trước cửa.
Chiều nay cô đưa Bánh Quy Nhỏ tới cửa hàng thú cưng tắm rửa giúp người ta xong thì nghĩ là tiện thể đưa nó tới tìm Bùi Thầm nói lời xin lỗi luôn, nên cô đã hỏi Tuyên Hạ, cuối cùng tìm được nơi này.
Trong lúc chờ đợi trước cửa, cô lặng lẽ sắp xếp lời xin lỗi mà lát nữa sẽ nói ở trong lòng, rồi lén lút thấp giọng luyện tập.
Nhưng mà một hồi lâu vẫn không thấy người, cô nhàm chán ngồi xổm xuống ven bức tường ở cạnh cửa, để balo đựng mèo dưới đất, chơi đùa với Bánh Quy Nhỏ, rồi nâng má lẩm bẩm: “Cái người này sẽ không đọc sách tới khuya luôn đấy chứ, bọn mình phải chờ cậu ấy tới khi nào đây…”
Bỗng nhiên có âm thanh lộp bộp vọng vào tai, cô ngẩng đầu lên nhìn, thế mà trời lại mưa rồi.
Cô sờ đầu của Bánh Quy Nhỏ cách tấm kính, thở dài nói: “Chết rồi Bánh Quy Nhỏ ơi, bọn mình bị kẹt lại ở chỗ này rồi.”
Cô vừa dứt lời thì lại liếc thấy một người đang đi tới cửa thư viện.
Trong thoáng chốc cô ngẩng đầu lên, rồi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Bùi Thầm.
Chỉ thấy chàng trai đi về phía cô, áo trắng quần đen, khí chất chững chạc lạnh nhạt.
Tiếng mưa nện xuống bên chân lọt vào tai Lương Chi Ý, từng giọt từng giọt gõ vào tim cô.
Hai đôi mắt lẳng lặng nhìn nhau, đầu cô chợt trống rỗng.
Khi tỉnh táo lại, cô nhanh chóng xách balo đựng mèo đứng lên, ai ngờ khi ánh mắt thoáng dịch chuyển thì lại thấy có một cô gái đi bên cạnh Bùi Thầm, là Tang Tầm Lăng.
Cô và Tang Tầm Lăng nhìn vào mắt nhau, cô ta đi tới trước mặt, dịu dàng mỉm cười với Lương Chi Ý:
“Chi Ý…”
Lương Chi Ý chào hỏi cô ta, thấy hai người thì có chút ngạc nhiên: “Hồi nãy các cậu ở trong thư viện à?”
“Ừ, hồi chiều mình và Bùi Thầm ngồi đọc sách ở bên trong.”
Lương Chi Ý thấy nụ cười của kẻ chiến thắng xuất hiện trên khuôn mặt của Tang Tầm Lăng thì bình dấm nhỏ trong tim đổ nghiêng.
Hóa ra cô chờ trước cửa lâu như thế, cậu lại ngọt ngào hạnh phúc đọc sách với Tang Tầm Lăng ở bên trong…
Sớm biết thế thì cô đã không tới rồi.
Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Thầm đang nhìn cô, cô đè nén sự ghen tuông nơi đáy lòng, quay sang chỗ khác không nhìn họ nữa.
Tang Tầm Lăm bật ô lên, rồi nhìn về phía Bùi Thầm: “Thế tiếp theo đây có phải cậu đi xe buýt về nhà không, cùng tới bến xe buýt nhé?”
Bùi Thầm lạnh nhạt mở miệng: “Cậu đi trước đi.”
Tang Tầm Lăng nghe thế thì vẻ tươi cười trên khuôn mặt lập tức cứng đờ ra.
“Cậu không đi à?”
“Tôi vẫn còn chút chuyện.”
Rất nhanh thì Tang Tầm Lăng đã điều chỉnh lại biểu cảm, cô ta nhếch khóe môi nói với cậu: “Vậy được rồi, mình đi đây…tạm biệt nhé.”
Tang Tầm Lăng xoay người rời đi. Một lúc lâu sau cô ta quay đầu lại, rồi nhìn thấy Bùi Thầm vẫn còn đứng tại chỗ, mà Lương Chi Ý thì đứng bên cạnh cậu.
Trong đôi mắt cô ta là bão táp cuồn cuộn.
Ở một phía khác.
Trước cửa thư viện, Lương Chi Ý cúi đầu ôm balo đựng mèo, mấy giây sau giọng nói của Bùi Thầm vang lên trên đầu: “Sao cậu lại ở đây vậy?”
Lương Chi Ý cảm thấy chua xót trong lòng, không muốn nói là tới tìm cậu giải thích, “Mình đưa mèo tới cửa hàng thú cưng ở gần đây tắm rửa…đúng lúc đi ngang qua.”
Chiều nay cô tới quán cà phê chơi, nên đưa Bánh Quy Nhỏ đi tắm rửa hộ người ta.
Bùi Thầm nghe thế thì cũng không vạch trần lời nói dối của cô. Cậu cúi đầu nhìn Bánh Quy Nhỏ trong balo, Bánh Quy Nhỏ nhìn thấy cậu thì kêu lên một tiếng non nớt, dường như cực kỳ vui vẻ khi nhìn thấy cậu.
Lương Chi Ý lặng lẽ cạn lời.
Sao hễ cứ thấy cậu là nhóc này lại kích động thế, chẳng được cái tích sự gì cả…
Lương Chi Ý thấy chàng trai không nói gì thì không nhịn được hỏi: “Chiều nay cậu và Tang Tầm Lăng hẹn nhau cùng đi đọc sách à?”
Chàng trai ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của cô, rồi thản nhiên nói:
“Tình cờ gặp nhau.”
“Ồ…” Biết được là hiểu lầm, cô đè khóe môi: “Thế thì khéo thật.”
Bùi Thầm nhìn bím tóc đen nhánh vắt trên đầu vai của cô, dáng vẻ tươi tắn đáng yêu. Cậu không nói gì.
Lương Chi Ý cúi đầu đá hòn đá nhỏ bên chân, suy nghĩ xoay chuyển trăm hồi, trong một chốc không biết phải mở miệng giải thích như nào. Một lúc lâu sau thì cô trúc trắc nói nhỏ một câu chẳng hề ăn nhập chút nào: “Trời mưa rồi.”
“Ừ.”
Ừ là có ý gì?
Cái người này không nghe hiểu ý của cô à…
Thấy ám chỉ thất bại, cô cúi đầu xuống, buồn bã nói: “Mình không mang theo ô, thế cậu đi trước đi, mình và Bánh Quy Nhỏ chờ ở đây một lúc.”
Sau đó cô nhìn thấy Bùi Thầm bật chiếc ô trong tay lên, cô phiền muộn nhắm mắt không nhìn cậu nữa.
Ai ngờ mấy giây sau, một đóng đen chợt bao phủ trên đầu.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bùi Thầm che ô trên đầu cô.
Ánh mắt lạnh lùng trong veo của chàng trai hướng xuống, cậu nhìn cô chăm chú, rồi thấp giọng hỏi lại:
“Còn chưa đi nữa à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hu hu hu đây là sự ngọt ngào trong thời niên thiếu ngây ngô đó mà!
Trong chuyện này cả hai người đều có lỗi, lại cúi đầu nhún nhường trước đối phương! He he, cả hai bên đều chạy về phía nhau!
Hết chương 14.
Tuần này là một chương dài (3 chương gộp 1) nên chỉ đăng một chương mọi người nhé.