Dụ Dỗ

Chương 18


trước sau

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Cô rõ ràng đáng yêu thế này mà.”

Lúc chạng vạng, khuôn viên trường khi tan học rôm rả đến lạ.

Trong phòng thiết bị lại yên tĩnh đến mức nghe thấy được cả tiếng kim rơi, dường như ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Lương Chi Ý thể hiện ra toàn bộ tình cảm trước mặt Bùi Thầm, không hề giấu diếm.

Cô nói thẳng rằng cô thích cậu.

Từ nhỏ đến lớn tính cách của cô luôn là như thế, không giấu được tâm sự gì, cảm xúc luôn luôn bộc lộ hết lên mặt, cô không làm được việc kiềm chế tình cảm thầm mến một người, vả lại cô cũng chẳng định che giấu thiện cảm mà mình dành cho Bùi Thầm.

Cho dù là khi đối mặt với cậu.

Bùi Thầm nghe thấy lời tỏ tình bất thình lình của cô thì nhìn vào cô, đồng tử co mạnh lại, hàng mi đen khẽ rung lên, trong thoáng chốc mớ cảm xúc che trời lấp đất bao phủ lấy cậu.

Lương Chi Ý thấy cậu lề mề không nói gì thì ngạc nhiên mỉm cười: “Bùi Thầm à, không phải là cậu không biết thật đấy chứ?”

Chẳng phải cậu là học sinh giỏi xuất sắc sao?

Cậu thông minh như thế mà lại không nhận ra cảm xúc cô dành cho cậu sao?

Uổng công trước đây cô còn ám chỉ nhiều lần như thế…

Đúng là một con mọt sách mà.

Cô bĩu môi: “Nhưng không sao, bây giờ cậu đã biết rồi đúng không?”

Một lúc lâu sau, cô thấy cậu vẫn không nói gì thì kéo nhẹ tay áo cậu, đôi mắt hạnh ngân ngấn nước nhìn cậu chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại:

“Bùi Thầm à, ít ra thì cậu cũng phản ứng lại một chút đi chứ?”

Đôi môi mỏng của Bùi Thầm nhếch lên, đáy mắt cuồn cuộn như mực.

Im lặng trong giây lát, rồi giọng nói lạnh và khàn của cậu vang lên từ cổ họng:

“Xin lỗi cậu, tôi chỉ coi cậu như một người bạn cùng lớp bình thường, chuyện khác thì tôi chưa từng nghĩ tới.”

Lương Chi Ý khẽ cắn đôi môi đỏ, rồi hoạt bát nói:

“Không sao cả, thế bây giờ cậu nghĩ tới thử đi?”

Bùi Thầm im lặng mấy giây, rồi đôi môi mỏng khẽ chuyển động:

“Tôi không có hứng thú với việc yêu sớm.”

Lương Chi Ý khẽ hừ một tiếng, cô nhìn cậu chằm chằm: “Bùi Thầm, chẳng lẽ cậu không có một chút cảm giác nào với mình sao?”

Cô không tin sự đặc biệt như có như không mà trước đây cậu bộc lộ ra với cô đều là do cô tưởng bở.

Cậu nhìn cô, giọng thoáng ngừng trong tích tắc:

“Không.”

“Tại sao?”?

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghe thấy có một cô gái gặng hỏi cậu tại sao lại không thích cô ấy?

Thái độ của Lương Chi Ý cố chấp, cuối cùng cậu nhìn sang chỗ khác, hàng mi như lông quạ cụp xuống: “Nếu tôi muốn yêu đương, thì cậu cũng không phải là kiểu tôi thích.”

“Thế cậu thích kiểu gì?”

Cô gái càng muốn gặng hỏi kỹ càng.

Cậu thản nhiên nói:

“Tôi thích kiểu chững chạc điềm tĩnh.”

“…”

Người này cố ý phải không?

Chững chạc điềm tĩnh và cô chẳng có miếng liên quan nào với nhau cả.

Lương Chi Ý lẩm bẩm một tiếng: “Thế cậu thay đổi tiêu chuẩn đi, mình cảm thấy hoạt bát đáng yêu như mình cũng khá được mà.”

Bùi Thầm ngước mắt nhìn về phía cô, đường nét khuôn mặt của cô gái tươi tắn động lòng người, trong đôi mắt với vẻ tươi cười ngập tràn hình bóng cậu.

Bùi Thầm cụp mặt, nói với chất giọng lạnh và khàn:

“Lương Chi Ý, tôi đã nói rất rõ rồi.”

Cô thoáng ngẩn ra.

“Những lời cậu vừa nói, tôi chỉ xem là cậu đang đùa, nếu ý định của cậu là chơi chơi mà thôi, thì cũng xin cậu sau này đừng tìm tôi mua vui nữa.”

Dưới vầng sáng lọ mọ, mặt mày Bùi Thầm càng thêm thâm thúy, cậu mở miệng, yết hầu khô khốc:

“Tôi đã nói rồi…tôi không suy nghĩ gì về cậu cả.”

Chàng trai nói xong thì ra khỏi phòng thiết bị luôn.

Bỏ lại Lương Chi Ý đứng tại chỗ.

Không lâu sau thì Quý Phỉ Nhi đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Lương Chi Ý đứng trong đó không đi thì ngạc nhiên: “Sao cậu vẫn chưa cất vợt cầu lông vậy? Mình đã lấy cặp tới giúp cậu luôn rồi.”

Quý Phỉ Nhi ra khỏi WC thì quay về sân cầu lông tìm Lương Chi Ý, rồi lại phát hiện cặp của cô nàng vẫn còn ở đó, người lại chưa thấy về.

Nên cô ấy cầm cặp của hai người tới thẳng đây tìm.

Giọng nói của Quý Phỉ Nhi kéo Lương Chi Ý quay về thực tại từ trong đống suy nghĩ mơ hồ, cô gái ngước mắt lên, nhìn thấy Quý Phỉ Nhi thì giật mình lẩm bẩm: “Không phải, vừa cất xong…”

Đối phương nhíu mày, “Hồi nãy khi mình vừa vào thì thấy Bùi Thầm đi ra ngoài, nói thật coi, lúc nãy hai người làm gì thế?”

Lương Chi Ý cầm cặp từ tay cô ấy qua, nói thì thào: “Mình cũng muốn làm chút gì đó lắm…”

Hai người ra khỏi phòng thiết bị, đi về phía cổng trường.

Ráng chiều dần khuất bóng, ánh chiều tà rọi xuống đất, tạo ra một vùng lờ mờ.

Khi đi ngang qua sân cầu lông, Lương Chi Ý không nhịn được mà nhìn về phía khoảng sân mà mình và Bùi Thầm cùng đánh cầu lúc đi học, những hình ảnh có liên quan tới cậu ở trong đầu tựa như một thước phim, một vài tấm hiện lên, vẻ mặt cô thoáng buồn rầu.

Quý Phỉ Nhi thấy dáng vẻ mất tập trung của cô thì ngờ vực: “Cậu sao thế? Có tâm sự hả?”

Cô gái cúi đầu, mũi giày đá nhẹ mặt cỏ nhân tạo, giọng buồn bã: “Không có gì.”

Quý Phỉ Nhi tiện miệng trêu chọc cái người trọng sắc khinh bạn nào đó: “Thế nào, hôm nay đi học đánh cầu lông với Bùi Thầm vui lắm đúng không? Cô hai thân yêu ơi, xin hỏi một chút, cậu định khi nào thì chính thức bắt lấy cậu ấy thế?”

Lương Chi Ý thoáng giật mình, rồi khẽ lầu bầu:

“Cậu còn sốt ruột hơn cả mình nữa.”

“Nếu cậu thật sự muốn theo đuổi Bùi Thầm, thì tình địch của cậu nhiều lắm đấy, cậu phải nhân lúc đang gần quan được ban lộc như bây giờ, nhanh chóng tấn công, mau chóng bắt lấy.”

Cô gái buồn bực mở miệng:

“Đã tấn công rồi.”

“Hử?”

Cô cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu, như nhăn nhúm cả lại: “Sau đó…thì không có sau đó nữa.”

Quý Phỉ Nhi: “Có ý gì??”

Năm phút sau, cô nàng nghe cô kể chuyện xảy ra ở phòng thiết bị xong thì ngạc nhiên há hốc mồm: “Thế là cậu đã tỏ tình với Bùi Thầm, nhưng bị cậu ấy từ chối sao?”

Hai tay Lương Chi Ý ôm cặp sách, đặt cằm lên trên cặp, “Ừ” một tiếng, “Chuyện này khó hiểu lắm à?”

Chủ động tỏ tình trực tiếp với con trai không phải là chuyện mà những cô gái bình thường có thể làm được, “Chi Chi à, cậu cũng gan dạ quá! Mình khâm phục cậu vãi!”

Vẻ mặt Lương Chi Ý như cuộc đời không còn gì để mà lưu luyến: “Cảm ơn vì đã khen ngợi.”

Cũng chỉ là có dũng mà không có mưu* mà thôi QAQ.

(*)

Quý Phỉ Nhi không khỏi bật cười: “Nhưng mình cảm thấy Bùi Thầm còn dũng cảm hơn, ngay cả cậu mà cũng từ chối. Tức thật đấy, cậu ấy nghĩ gì thế, một cô gái đáng yêu nhường này mà cũng không thích!”

Đúng thật, cô rõ ràng đáng yêu thế này mà qwq.

Lương Chi Ý buồn bực, một lúc lâu sau cô quay đầu nhìn người bên cạnh, ngẩn ngơ hỏi: “Phỉ Nhi à, cậu nói xem, tại sao cậu ấy lại không thích mình thế…”

Lương Chi Ý khó chịu chọc cặp sách, cố gắng tìm kiếm một đáp án.

Đây là lần đầu tiên Quý Phỉ Nhi nhìn thấy một Lương Chi Ý trước giờ luôn tự tin trở nên như thế này, cô nàng đau lòng ôm vai cô:

“Chi Chi à, chuyện này không liên quan gì tới cậu cả, mình đã bảo từ lâu rồi, trái tim của người này là một tảng đá cứng rắn, cậu căn bản không thể khiến cậu ấy rung động được đâu!”

Quý Phỉ Nhi trông cô khó chịu như thế thì thấy bất công dùm cô: “Lương Chi Ý, cậu làm ơn hãy có chút kiêu hãnh của một tiểu thư nhà giàu đi được không, nếu cậu ấy không thích cậu thì cậu cũng không thích cậu ấy thôi, một Bùi Thầm đã là cái thá gì chứ, khắp thế gian chỉ có mỗi một cái cây* này thôi sao?”

(*)

Đúng thế, Bùi Thầm cũng đâu nhất định là cái cây tốt nhất đâu…

Trước đây cũng có rất nhiều chàng trai thích cô, nhưng lần duy nhất cô chủ động với với người ta thì người ta lại từ chối cô.

Làn gió đêm lành lạnh quất vào mặt.

Cuối cùng, cô gái nhìn về phía dãy núi trong giây lát, hốc mắt bị gió thổi thoáng chua xót, mãi chưa thấy nói năng gì.

***

Ánh chiều tà dần khuất, bầu trời dần tối đi.

Sau khi Bùi Thầm ra khỏi phòng thiết bị thì đi về phía khán đài sân thể dục lấy cặp.

Trên khán đài không có ai, Tuyên Hạ đã đi rồi.

Bùi Thầm lấy cặp, đúng lúc có một bạn nam cùng lớp đi ngang qua nhìn thấy cậu: “Hi, lớp trưởng…”

Bùi Thầm thản nhiên trả lời lại.

Chàng trai tiện miệng hỏi: “Sao cậu vẫn chưa về vậy?”

“Chuẩn bị đi đây.”

“Phải rồi, cậu có nhìn thấy Lương Chi Ý không? Cốc nước của cậu ấy bị bỏ lại trên sân cầu lông, mấy bạn trong lớp không biết có phải là cậu ấy quên cầm không, hồi nãy được người khác đặt ở phòng của bộ môn thể dục đấy, nếu cậu gặp cậu ấy thì nói với cậu ấy một tiếng nhé.”

Bởi vì Bùi Thầm và Lương Chi Ý là bạn cùng bàn nên cậu ta không nghĩ gì nhiều mà cứ nói như thế.

Ánh mắt của Bùi Thầm thoáng khựng lại, cuối cùng cậu thấp giọng nói: “Cậu tự nói với cậu ấy đi.”

“Được…”

Chàng trai thấy đôi mắt Bùi Thầm sẫm màu, bầu không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ không được tốt cho lắm.

Cậu chàng cũng không dám nói thêm cái gì, bèn rời đi trước.

Bùi Thầm cầm cái cặp trên khán đài, sau đó ánh mắt lướt qua sân thể dục, rồi dừng lại trên người Lương Chi Ý đang đi về phía cửa phòng thiết bị.

Cô gái đi bên cạnh Quý Phỉ Nhi, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt không có nét tươi cười, không hoạt bát tươi tắn như ngày thường, tựa như vướng phải tâm sự gì đó.

Bùi Thầm nhìn cô, đôi mắt ngưng đọng.

Trái tim như bị khoét một lỗ.

Một hồi lâu sau cậu đè nén ánh mắt của mình, xoay người đi về phía cổng trường.



Màn đêm buông xuống.

Nửa tiếng sau, Bùi Thầm về đến chung cư.

Khu chung cư mà cậu ở đã được xây dựng từ nhiều năm trước nên cũ kĩ vô cùng, là khu nhà ít tầng, không có thang máy, hoàn cảnh xung quanh cũng không tốt lắm, khá xa khu trung tâm phồn hoa của thành phố.

Dừng xe đạp xong, cậu đi tới dưới nhà, chợt nhớ ra một việc, cậu lấy di động ra, nộp tiền điện nước trong nhà của tháng này trước.

Từng vòng xoay tròn ở góc máy, tải rất chậm.

Hồi đầu tháng ba bố đã lừa cậu rồi mua cho cậu chiếc di động này, cũng không phải là loại máy cao cấp gì, dùng đến năm nay thì đã không tải nổi nữa, bình thường lên mạng cũng rất phiền phức.

Sau khi đăng nhập được, cuối cùng cậu cũng nộp tiền xong.

Tiền điện nước một tháng của nhà cậu cũng không nhiều, nhưng mùa đông rất lạnh, cậu vẫn luôn muốn mua cho bố một cái máy sưởi đặt trong phòng, nhưng bị đối phương từ chối, nói làm thế quá tốn tiền.

Khi tới cửa nhà, cậu lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đập vào tầm mắt chính là một không gian nhỏ hẹp, căn phòng chỉ có 50 mét vuông, bài trí cũ kĩ, bức tường trắng đã sớm phủ đầy bụi, nội thất đều đã cũ đến mức không thể cũ hơn.

Sau khi thay giày xong, Bùi Thầm đi vào, lúc này một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn đang từ từ đẩy bánh xe tới nhà vệ sinh.

Người đàn ông có dáng vẻ gầy gò, khuôn mặt
tang thương, hai bên tóc mai chớm bạc, mặc một chiếc áo ba lỗ cho người già kiểu dáng lạc hậu màu xám, ông ngẩng đầu lên nhìn Bùi Thầm, “Về rồi hả con?”

“Dạ.”

Bùi Thầm để cặp xuống cái bàn trà bằng gỗ trong phòng khách, rồi lập tức đi tới trước mặt ông, “Bố, con đẩy bố tới WC nhé.”

Bình thường khi cậu về đến nhà thì việc đầu tiên là phải giải quyết nhu cầu sinh lý của bố.

Bùi Vĩnh Hạ được đẩy cho, khuôn mặt ngượng ngùng cười hai tiếng, rồi cúi đầu nói: “Chiều nay khi xem TV thì không nhịn được ăn thêm mấy miếng bánh ngọt nên hơi buồn đi vệ sinh, còn tưởng rằng con sẽ không về nhanh như thế…”

Bởi vì một mình ông đi vệ sinh thì hơi vất vả, đôi khi xử lý không tốt còn có thể làm cho rối tung lên, gây thêm rắc rối cho Bùi Thầm, nên khi con trai không có mặt thì Bùi Vĩnh Hạ sẽ cố gắng ăn ít đi.

Bùi Thầm thấy dáng vẻ của bố như một đứa con nít phạm lỗi thì trái tim nặng trĩu, cậu cụp mi nói với giọng khàn khàn:

“Không sao đâu bố, hôm nay con có chút việc nên về muộn.”

Khi tới WC vừa hẹp vừa chật chội, Bùi Thầm đẩy xe lăn tới cạnh bồn cầu, rồi cúi người nâng Bùi Vĩnh Hạ dậy.

Bùi Vĩnh Hạ bị liệt nửa người, không có cảm giác gì, hai tay ông dùng sức vịn bả vai Bùi Thầm, cắn răng, cố gắng chống đỡ chính mình, cũng may là Bùi Vĩnh Hạ rất gầy, Bùi Thầm không cần tốn quá nhiều sức đã ôm ông tới trên bồn cầu, rồi lại cởi quần giúp ông.

Một lát sau, Bùi Vĩnh Hạ giải quyết xong, Bùi Thầm rửa sạch cho ông, cuối cùng ôm ông về xe lăn.

Sau khi Bùi Vĩnh Hạ bị tàn tật, mẹ đi bước nữa với người khác, bèn rời khỏi cái nhà này, Bùi Thầm và bố sống nương tựa lẫn nhau. Từ tiểu học cậu đã chăm sóc cho bố, ban đầu vóc dáng cậu không cao, cũng không có sức, thường làm bản thân bị thương, nhưng bây giờ đối với Bùi Thầm mà nói thì tất cả những điều này đã thành thói quen.

Sau khi Bùi Vĩnh Hạ đi WC xong, Bùi Thầm xử lý bình nước uống màu vàng trong góc tường phòng ngủ của bố, rồi lại dọn dẹp chăn nệm trên giường. Hôm nay cậu đánh cầu lông ra rất nhiều mồ hôi nên đi tắm một cái, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Cậu đi tới phòng bếp, Bùi Vĩnh Hạ đã để đồ ăn còn thừa lúc trưa vào lò vi sóng hâm nóng lại, tuy ngồi xe lăn nhưng hành động không có vấn đề gì, ngày thường ông cũng sẽ nấu một ít món ăn đơn giản.

Bùi Thầm đi qua giúp đỡ, cuối cùng cậu xới hai bát cơm từ trong nồi cơm điện, rồi đẩy bố đi ăn cơm.

Bùi Thầm ngồi xuống, thấy trên bàn vẫn còn thừa hơn nửa đĩa chân giò kho.

Chân giò kho là món mà Bùi Vĩnh Hạ thích ăn nhất, đối với kinh tế của nhà họ mà nói thì cũng không phải bữa nào cũng ăn được.

Sáng nay trước khi Bùi Thầm tới trường thì đã mua đồ ăn về, bảo bố buổi trưa tự nấu trước một ít, nhưng bố cậu nấu xong lại không nỡ ăn bao nhiêu, chờ buổi tối con trai quay về.

Bùi Thầm gắp chân giò kho tới trước mặt bố: “Bố à, bố ăn thêm một ít đi.”

Cậu gắp một miếng thịt để vào bát bố, Bùi Vĩnh Hạ khua đôi đũa, “Con ăn đi, trưa nay bố đã ăn nhiều lắm rồi.”

Bùi Vĩnh Hạ biết bình thường con trai mua đồ gì cũng đều là cho ông cả, ông đau lòng nói: “Sau này đừng mua mấy món này nữa, bố ăn chán rồi, con để tiền mà tiêu, có thể đi mua quần áo hoặc đồ dùng học tập, biết chưa?”

Hàng mi đen của Bùi Thầm rung lên, “Không sao đâu ạ, con có rồi.”

Bùi Vĩnh Hạ gắp cho cậu một đũa rau, “Nào, con ăn nhiều một chút…”

Hai bố con cũng không phải là kiểu người thích nói chuyện, phần lớn thời gian đều là im lặng ăn cơm.

Một lát sau, Bùi Vĩnh Hạ nhắc tới một chuyện: “Hai ngày nữa thì tiền sinh hoạt phí* của ba tháng này sẽ được phát, con không cần phải thường xuyên đi làm thêm nữa, tập trung mà học tập.”

(*)

“Dạ.”

Bùi Vĩnh Hạ thở dài, cúi đầu nói: “Chỉ trách bố là một kẻ tàn tật, không làm được gì cả, để con đi học mà còn phải vất vả như thế…”

“Bố à, bố đừng nói thế.”

Tay cầm đũa của Bùi Thầm nắm chặt, giọng mất tiếng: “Chúng ta ăn cơm thôi.”

Bùi Vĩnh Hạ gật đầu, cúi đầu đáp một tiếng.

Cuối cùng hai người cơm nước xong, Bùi Thầm bảo bố về phòng nghỉ ngơi, mình thì rửa bát, dọn dẹp phòng bếp xong lại tới ban công.

Máy giặt quần áo trong nhà đã hơi hỏng rồi, chỉ có thể dùng để vắt khô, cậu giặt quần áo xong thì ném vào lồng vắt khô rồi lại cầm đi phơi, mùa đông cũng như thế.

Bởi vì bố bị liệt nên từ nhỏ tới lớn rất nhiều việc nhà đều do một mình cậu làm.

Sau khi bận rộn xong, cậu cầm cặp về phòng ngủ.

Phòng ngủ của cậu rất nhỏ, chỉ có một cái bàn và một chiếc giường, còn có một cái tủ quần áo nhỏ, còn đơn sơ hơn cả phòng ngủ khi đi quân sự nữa, có lẽ không có mấy ai có thể chịu được.

Cậu ngồi xuống trước bàn học, lúc lấy di động ra thì nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ đến từ chủ nhiệm lớp vào mười phút trước.

Cậu gọi lại, mấy giây sau thì đầu bên kia nghe máy:

“Bùi Thầm đấy à…”

Chàng trai đáp lại, Phương trượng nói: “Cuối tuần này thì đợt xin học bổng của học kỳ này bắt đầu rồi đấy, em đã biết chuyện này chưa?”

Bùi Thầm thấp giọng trả lời.

“Tuần này em cần chuẩn bị giấy chứng nhận tàn tật của bố em, với giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn của gia đình em, cả một vài tài liệu vân vân, đều giống như học kì trước.”

“Em biết rồi ạ.”

Cuối cùng Phương trượng quan tâm hỏi: “Bây giờ tình hình gia đình em có còn khó khăn lắm không? Bình thường em có ra ngoài làm thêm không?”

“Cuối tuần em sẽ đi làm thêm ạ.”

Bố không có việc làm, chỉ có thể nhận được tiền sinh hoạt phí cơ bản và một ít trợ cấp dành cho người tàn tật, hơn nữa dựa vào học bổng và tiền thưởng các cuộc thi của Bùi Thầm, còn có học bổng dành cho những người có hoàn cảnh khó khăn thì cái nhà này mới có thể chống chọi được.

Phương trượng thở dài, cũng cảm thán đứa trẻ Bùi Thầm này xuất sắc như thế nhưng lại gặp phải một gia đình như vậy: “Đừng để bản thân mệt quá, phải cân bằng giữa học tập và làm thêm, chỗ thầy cũng sẽ mau chóng làm xong thủ tục xin học bổng cho em, chỉ cần em cố gắng, thầy tin rằng tương lai sẽ tốt đẹp hơn.”

Yết hầu Bùi Thầm có chút chua chát, nói với giọng khàn khàn:

“Em cảm ơn thầy.”

Cuối cùng sau khi cuộc đối thoại kết thúc, Bùi Thầm để di động xuống, cậu nhìn căn phòng của mình, rồi lại nhớ tới chuyện xảy ra ở phòng thiết bị vào tối ngày hôm nay.

Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của cô gái lại hiện lên trước mắt.

Cảnh tượng cô tươi cười rạng rỡ nói thích cậu đó vẫn luôn không vứt đi được.

Cậu cụp mắt, nắm di động, nỗi đau đớn xâm chiếm đáy lòng từng chút từng chút một, rồi nở nụ cười tự giễu.

Sao mắt nhìn người của cô lại kém thế, lại đi thích cậu.

Lúc chạng vạng cậu nhìn thấy cô buồn bã ra khỏi phòng thiết bị, nhưng cậu biết nếu không nói ra lời dứt khoát như thế thì có thể sẽ là một sự tổn thương nặng nề hơn nữa với cô.

Lương Chi Ý là tiểu thư nhà giàu, rực rỡ nóng bỏng như ánh mặt trời, lại ấm áp tốt đẹp, tựa như viên ngọc hoàn hảo không tì vết.

Còn cậu thì sao.

Gia đình cậu nghèo khó như thế, ở trong một căn phòng như thế này, cần chăm sóc cho người bố bị liệt, còn cả cái chân của cậu…

Cậu cực kì tỉnh táo để biết rằng, bọn họ không phải người trong cùng một thế giới.

Cậu cảm thấy nực cười.

Ai cũng bảo rằng người mẹ mang thai mười tháng, đứa con là báu vật cả đời này của người mẹ, là sự cưng chiều vô điều kiện tuyệt đối.

Ngay cả mẹ cũng không muốn cậu, thì sao lại có người thật lòng thích cậu cho được.

Cậu căn bản không có tư cách để hy vọng xa vời, mà niềm hy vọng xa vời này cũng vĩnh viễn không dành cho cậu.

Hết chương 18.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện